NHẬT LỘ-Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1: ĐIỂM BẮT ĐẦU

24 năm sau:

Ngoại ô thành phố Hy Vọng, 6h40’ sáng:

Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!

Tiếng hét thất thanh phát ra từ một ngôi biệt thự màu trắng nằm tách biệt với thế giới bên ngoài. Nói vậy bởi vì nó không nằm ở trung tâm thành phố ồn ào náo nhiệt, nơi chỉ được dành cho những từ ngữ như xa hoa, mỹ lệ và thậm chí là trụy lạc. Trái lại, vùng ngoại ô này rất yên bình, không khí thoáng đãng trong lành vô cùng, cây cối xanh tốt không vương chút bụi nào, phong cảnh này khiến con người ta một khi đặt chân đến rồi thì lưu luyến không nỡ rời đi. Trước sân nhà trồng rất nhiều hoa, đủ các loại với màu sắc khác nhau, ắt hẳn là vị chủ nơi đây vô cùng yêu thích thiên nhiên.

Xoảng………..!!!!!!!!

Kèm theo tiếng hét kia là âm thanh đổ vỡ của ly tách thìa hòa lẫn với nhau tạo thành một loạt tạp âm, và nó đã đánh thức người mà bất kì ai ở nơi đây đều phải nể sợ khi nghe nhắc đến tên. Tội nghiệp thay cô người hầu trẻ tuổi, vừa mới đến đây giúp việc một ngày mà đã phải nhìn thấy cảnh tượng thót tim, hệt như phim kinh dị diễn ra trong phòng của cô chủ mà ngay cả gương mặt trông như thế nào cô cũng chưa được nhìn thấy. Vừa bước vào phòng, định dọn dẹp chăn màn cho cô chủ thì cô đã phải đóng băng chỉ trong vòng hai giây. Trước mắt cô là hình ảnh một cô gái trẻ tuổi đang nằm ngủ trên giường, tóc dài mềm mượt che đi nửa khuôn mặt, trên người mặt một bộ đồ ngủ mỏng manh hai dây, làn da trắng hồng rạng rỡ. Và cô gái đó đang nằm ở chính giữa một cái vòng tròn lớn được tạo bởi một con vật không chân, da láng mướt, nói tới đây chắc ai cũng có thể đoán được phần nào đó là gì rồi. Hai thân ảnh, một chủ, một vật tựa đầu sát vào nhau ngủ ngon lành. Nghe tiếng động, cô gái khẽ nhíu mày, chầm chậm ngồi dậy dịu dàng vuốt ve con vật cưng của mình:

-Titi ngoan, chờ chị một chút!

Sau đó, cô quay phắt lại nhìn một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên cái người đang đứng đóng băng ở trước cửa phòng mình. Rồi từ từ đi lại phía cửa:

-Cô là người mới?

Đến lúc hồi phục lại ý thức thì đã thấy cô chủ đứng trước mặt nhìn mình chằm chằm, cô người hầu vô cùng hốt hoảng, vội quỳ xuống:

-Cô chủ thứ lỗi, cô chủ thứ lỗi, em không cố ý đâu.

Cô gái trẻ im lặng, nhấc điện thoại gọi cho một ai đó. Chừng một phút sau, tiếng bước chân từ dưới lầu vang lên, một ông quản gia đã có tuổi xuất hiện, cung kính chào cô gái trẻ, trên mặt thoáng hiện lên nét lo lắng. Chăm sóc cô chủ từ bé, ông thừa thời gian để hiểu rõ tính tình của cô. Cô gái trẻ chỉ vào cô người hầu, cất giọng nói:

-Giải thích!

-Thưa, xin cô chủ bỏ qua, là lỗi của lão già này, cô ta chỉ mới đến đây nhận việc ngày hôm qua.

-Lâu rồi ông không thấy Titi nổi giận phải không? Hay là để tôi nhắc lại sự việc năm đó cho ông nhớ!

Nghe đến đây, lão quản gia không nén được cảm giác sợ hãi. Một luồn điện chạy xẹt qua đại não nhắc nhở ông về chuyện trong quá khứ. Lúc đó, cô chủ chỉ mới mười lăm tuổi nhưng đã rất lạnh lùng, không hề yêu thương ai chỉ trừ ông chủ và con vật cưng của mình. Hôm đó, ông chủ, cô chủ và ông có việc phải đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn mấy người giúp việc. Rõ ràng là trước khi đi, ông đã căn dặn kĩ là không ai được phép tự ý vào phòng của cô chủ. Vậy mà khi nhận được điện thoại từ nhà, ông đã phải đứng tim. Một cô gái giúp việc vì tò mò, nhân lúc không có ai liền lẻn vào phòng cô chủ và bị Titi nuốt chửng vào bụng. Lần đầu tiên ông chứng kiến cơn thịnh nộ của cô chủ, và nó thật sự còn kinh khủng hơn những gì ông đã tưởng tượng. Một cô gái mười lăm tuổi cầm súng nhắm thẳng vào đầu bà giúp việc mẹ của cô gái bị nuốt chửng kia, mặc cho bà ta van xin hết lời.

-Cô ……..cô chủ! Làm ơn………..hãy………..cho tôi một cơ hội.

-Tội của bà là sinh ra một đứa con gái ngu ngốc.

-Không cô…………….chủ!

Chíu……!

-Lần đầu, cũng là lần cuối!

Cô đảo mắt cảnh cáo nhìn hết một lượt tất cả người làm đang run như cầy sấy sau đó bỏ về phòng!

Ông quản gia khẽ rùng mình nhớ lại, đầu lại cuối thấp thêm nữa.

-Trí nhớ của ông có vẻ kém nhiều rồi. Chắc ông vẫn còn nhớ tên tôi chứ?

Cô giúp việc trẻ không nói được lời nào, sợ hãi đứng nép phía sau ông quản gia. Nếu lỡ miệng nói ra điều gì không đúng thì ăn kẹo đồng là chuyện dĩ nhiên.

-Tôi lấy tính mạng cam đoan sẽ không bao giờ để chuyện đó tái diễn! Thưa cô Helene!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Thành phố Mộng Mơ, trường THPT Thăng Long, 11h59’ trưa:

Cạch………………..!

Nhã Quỳnh bật nắp lon nước ngọt vừa mua được từ căn tin trường uống liền một hơi.Tình hình đang rất là tình hình, trời nắng gắt, cô bé thì chờ trước cổng trường nửa tiếng rồi mà tới cái bóng kẻ được gọi là anh trai cũng không thấy chứ đừng nói là người. Nhưng có vẻ như Quỳnh chẳng giận tí nào mà ngược lại còn rất bình thản đứng đọc tiểu thuyết trinh thám kinh dị. Cũng phải thôi, từ nhỏ cô bé đã chơi với anh trai suốt ngày, lớn hơn một chút thì cùng anh tập tành học võ. Cũng nhờ vậy mà những học sinh trong trường không ai dám bắt nạt cô cũng như bất cứ người bạn nào của cô. Liếc nhìn đồng hồ trên tay, Quỳnh phụng phịu:

-Anh hai đáng ghét lại bắt mình chờ dài cổ.

Phịch…………….Phịch……………..Phịch!

Tiếng bước chân từ xa càng lúc càng rõ rệt làm Nhã Quỳnh đang chăm chú vào quyển truyện cũng phải ngẩn đầu lên. À không, nói chính xác là tiếng rượt đuổi thì mới đúng. Từ xa, một thanh niên đội nón kết màu xanh dương, đeo khẩu trang che kín mặt, trên người mặc chiếc áo khoác màu đen cùng quần jean đã bạc màu đang cố sức chạy bán sống bán chết về phía mình. Nhưng điều làm cô bé chú ý hơn chính là những người đuổi theo phía sau. Dẫn đầu cũng là một thanh niên, dáng người cao ráo, tuy nhìn hơi ốm nhưng vẫn toát lên sự mạnh mẽ, cương trực, quần kaki phối với áo sơ mi trắng đơn giản mà gọn gàng. Quỳnh thầm nghĩ:

-“Đẹp trai quá”!

Tên đeo khẩu trang hướng Quỳnh lao tới giữ chặt, kề dao khống chế sau lưng cô bé.

-Bỏ súng xuống, không được lại gần! Bỏ xuống! - hắn quát.

Người thanh niên đi đầu lập tức dừng lại, im lặng phất tay ra hiệu cho mọi người hạ súng. Thấy đã làm chủ được tình hình, tên cướp hướng cậu ta nói:

-Đưa một chiếc xe lại đây!

Người thanh niên vẫn đứng yên nhìn hắn, không chớp mắt cũng không có bất cứ một phản ứng gì cả. Tên cướp có vẻ đã nổi giận, gằng giọng từng chữ một:

-Tao nói đưa cho tao một chiếc xe nếu mày không muốn con nhỏ này chết.

Vẫn không trả lời, cậu ta chỉ đứng đó, trên môi là một nụ cười thần bí, hai tay đút vào túi quần, tiếp tục theo dõi phản ứng của tên cướp. Nhã Quỳnh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng đang diễn ra.

-Anh trễ 33 phút 3 giây, bắt đền anh đó.

-Em cũng thấy tình hình mà. – người thanh niên cười xòa, chỉ về phía tên cướp.

-Em đói tới mức ruột dính vô xương sống luôn rồi, thèm cơm của mẹ nấu quá.

-Vậy chuyện ở đây em giải quyết đi, anh đợi.

Tên cướp mắt chữ O, miệng chữ A đứng nhìn, vẫn chưa kịp tiêu hóa những lời nói của họ thì người thanh niên đã xoay người rảo bước đi được một khoảng khá xa. Lợi dụng lúc hắn còn đang ngơ ngác, Quỳnh vội nhích người qua bên phải một chút tránh lưỡi dao, hai tay phối hợp quật hắn ngã sóng soài ra phía trước. Thuận thế, Quỳnh bẻ quặt tay hắn ta ra sau lưng. Rắc! Giờ tên cướp chỉ còn biết nhăn nhó rên la vì hai cổ tay đã bị Quỳnh khóa khớp.

-Tại chú mà tui đói sắp chết rồi. Đáng đời.

Giải quyết xong Quỳnh quay phắt đi, lấy cặp sách cùng áo khoác, không thèm để ý đến hắn nữa. Nhìn từ xa, mọi người đã sớm đoán được kết cục của tên cướp. Dù gì, đây cũng không phải lần đầu nhìn thấy cảnh này. Vừa thấy anh mình bước xuống xe, Quỳnh vội chạy tới cười thật tươi. Mọi người thì đang đứng trước xe xôn xao bàn luận.

-Bạn gái của đội trưởng có khác.

-Bạn gái???????????? – Người thanh niên ngạc nhiên hỏi lại.

-Thì ra bạn gái của anh còn đi học, hèn gì anh không giới thiệu cô ấy với tụi em.

-Mà cô ấy tên gì vậy đội trưởng?

Người thanh niên chỉ cười cười, không nói gì mà đi thẳng ra sau đặt hai tay lên vai Quỳnh:

-Cô ấy tên Võ Ngọc Nhã Quỳnh! Vậy nên mọi người đừng suy diễn lung tung. Về thôi.

Nói rồi, cậu lôi tên cướp lên xe, khởi động máy. Vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người làm Nhã Quỳnh vô cùng thích thú.

-Thiệt hả? - Đồng loạt nhìn Quỳnh nói tập một.

-Em và anh ấy có quan hệ gì? Các anh chắc không cần em nói ra đâu.

Chun mũi trả lời xong, Quỳnh cũng vội leo lên xe với anh trai, bỏ lại mọi người vẫn còn chưa tin được những gì họ vừa nghe.

-Võ Ngọc Nhã Quỳnh – Võ Ngọc Anh Tân! – Đồng loạt nhìn nhau nói tập 2.

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Thành phố Hy Vọng, công viên Gia Định, 17h15’ chiều:

Gâu…………Gâu…………….Gâu………….!

Trước trạm chờ xe bus, một chú chó rất dễ thương với bộ lông màu vàng, đôi tai to cụp xuống, vừa chạy về phía Nhật Huy vừa liên tục vẫy vẫy cái đuôi dài của nó. Một người một cún có vẻ rất thân thiết với nhau. Cậu cúi xuống dịu dàng xoa nhẹ đầu của chú chó sau đó dắt nó vào công viên gần đó. Bề ngoài trông có hơi to xác nhưng thực ra chú cún này rất hiền lành, không bao giờ cắn nhau hay giành thùng rác với những chú chó trong khu vực. Như đã thành thông lệ, chiều nào dạy xong ở trường về cậu cũng ghé qua ăn uống vui đùa với chú chó đáng yêu này. Nhật Huy không biết chủ của nó là ai, và tại sao nó lại chạy ra công viên một mình, cậu chỉ biết mình rất vui khi có nó làm bạn. Mỗi lần đến, trên cổ chú chó này đều có một bức thư được nhét cẩn thận vào lọ thủy tinh nhỏ:

“Chủ nhân đi vắng, có thể chơi với bé được không?”

Cầm bức thư trên tay, Nhật Huy có thể biết được nội dung của nó mà không cần đọc, đơn giản bởi vì những bức trước đây đều y hệt nhau.

-Bức thư thứ 22. Luto, cảm ơn mày!

Tuy đã quen với cuộc sống đơn độc không người thân bên cạnh, nhưng đâu đó trong tâm hồn Nhật Huy vẫn vô cùng cô đơn. Vì vậy mà người bạn duy nhất cậu tin tưởng tâm sự chỉ có mỗi chú cún này mà thôi. Cậu biết Luto vì tên nó được ghi rõ trên vòng cổ.

-Lần trước mình nói tới đâu rồi? Có muốn tao kể tiếp không?

Luto vẫn đang say sưa nhấm nháp bữa tối cùng với cái xúc xích. Dù vậy vẫn ngẩng mặt lên nhìn Huy, rồi ngay lập tức quay lại với việc chính còn đang dang dở của nó. Cậu cười nhẹ, mắt nhìn ra xa xăm như đang chìm vào vùng kí ức mà chính mình không muốn nhắc đến.

-Người con trai đó, sau khi biết được mẹ mình vì muốn nắm quyền công ty, mà nhẫn tâm đẩy ba vào bệnh viện tâm thần thì đã bỏ nhà ra đi. Bà ta còn tàn nhẫn tới mức không cho cậu ấy biết nơi ba cậu bị nhốt. Lúc đó, cậu ấy 22 tuổi, tốt nghiệp Đại học Sư Phạm, có việc làm ổn định nên không cần sợ bị phụ thuộc vào gia đình. Cuộc sống riêng tuy có hơi vất vả nhưng vẫn còn tốt hơn phải đối mặt với người mẹ độc ác kia dưới một mái nhà. Hằng ngày đi làm, rồi về nhà. Cuối tuần thì đi siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần, chuẩn bị giáo án. Cứ tưởng mọi chuyện sẽ đơn giản, nhưng không, người đàn bà đó đã đến tận trường gặp cậu. Bà ta còn lấy ba cậu uy hiếp bắt cậu phải trở về tiếp quản công ty. Cậu ấy đã khổ sở chuyển trường rất nhiều lần. Giấu đi thân phận thật của mình, nhưng bà ta vẫn không buông tha. Nếu không vì ba thì có lẽ cậu ấy đã không còn trên đời này. Cuối cùng thì cậu ta đã tìm được một nơi an toàn có thể tránh khỏi mọi tay mắt của mẹ mình. Chính là nơi đó, mày có thấy không?

Nhật Huy ngẩng đầu lên chỉ tay về phía Tây, nơi mà lúc nãy cậu bước ra- trường trung học phổ thông quốc tế Blue Sky.

Áaaaaaaaaaaaaa!!!!!!

Tiếng hét đột ngột vang lên từ đám đông đằng xa cắt đứt câu chuyện của Nhật Huy. Luto vừa ăn xong cũng bị thu hút bởi âm thanh lạ. Nhật Huy sải bước nhanh về phía đó xem chuyện gì đã xảy ra mà đám đông nữ sinh lại náo loạn như vậy.

-J………J……….J………..đẹp trai quá!

-Trời ơi, sao mà vũ đạo đẹp dữ vậy nè! Em yêu anh J ơi!

Thì ra là đang trực tiếp chương trình ca nhạc. Trên chiếc màn hình phẳng lớn đặt ở trung tâm công viên, xuất hiện một người thanh niên trẻ mà nhờ các bạn nữ sinh nên Huy mới biết người đó có biệt danh là J. Cậu ta có dáng người cao, làn da trắng, tóc vuốt gel, trang phục rất thời trang đúng chất nghệ sĩ. Theo như quan sát thì có vẻ cậu ca sĩ J này rất nổi tiếng, nhưng đối với một người suốt ngày chỉ có công việc như Nhật Huy thì cậu không quan tâm và cũng không cần quan tâm đến J…………là ai. Từ trong đám đông, một cô bé nhận ra Huy, chạy đến chào hỏi:

-Thầy, thầy cũng là fan của J hả?

Nữ sinh không khỏi phấn khởi khi thấy thầy giáo nổi tiếng lạnh lùng khó tính của mình đang chăm chú nhìn màn hình. Nhật Huy mặt lạnh tanh như thường ngày, hai tay đút túi quần trả lời:

-Người đó là ai vậy?

-Thầy, thiệt là thầy không biết J? “Thầy có phải là người hành tinh này không vậy trời, anh J nổi tiếng vậy mà………..”

-Nếu ngày mai không làm bài tập thì nhắn với phụ huynh em tới gặp tôi!-Liếc nhìn nữ sinh, cậu trả lời hết sức tự nhiện.

Sau đó Nhật Huy bỏ đi cùng Luto để lại cô bé đứng chôn chân như tượng nuốt trọn từng chữ mà cậu vừa nói.

-Mẹ ơi! Thảm rồi!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Đỉnh LangBiang, 17h30’:

Hiu……………Hiu……………Hiu…………!

Từng cơn gió như đang cố tranh nhau thổi tung những sợi tóc lòa xòa trên trán Anh Tân. Khung cảnh hoàng hôn hiện lên thật đẹp và lãng mạn, mặt trời dần dần khuất bóng phía cuối đường chân trời. Vài tia nắng yếu ớt cuối cùng của buổi chiều tà hắt thẳng vào gương mặt trầm tư của Anh Tân. Cậu đứng dựa vào một gốc cây thông to, cách đó không xa là hai bức tượng nổi tiếng trong vùng- LangBiang! Chờ đợi quả là một việc làm hữu ích nhất để kiểm tra sự kiên nhẫn của một ai đó. Những lúc như vậy, kí ức tươi đẹp chợt ùa về trong tâm trí cậu!

Cái giây phút mà cậu nhóc mười tổi Anh Tân gặp được người đàn ông bí ẩn trên chính nơi mà cậu đang đứng cũng là lúc cuộc đời cậu bé bước sang một trang mới. Gặp gỡ và quen biết nhau trong một buổi chiều cũng lộng gió như thế này, mãi đến ngày hôm nay Anh Tân vẫn không hiểu nổi điều gì đã khiến một cậu nhóc như cậu lại có cảm giác tin tưởng và ấm áp vô cùng mỗi khi được học tập và rèn luyện cùng người đàn ông đó. Mặc dù ngoài khuôn mặt ra thì cậu chẳng biết gì liên quan đến người đó. Tên, tuổi, nơi ở, gia đình, mọi thứ xung quanh ông ấy đều là một ẩn số. Nhưng Anh Tân chắc rằng người này sẽ không bao giờ làm hại anh và mọi người thân trong cô nhi viện. Rồi bỗng nhiên sáu năm trước, ông ta đột ngột biến mất, không đến chỗ hẹn, chỉ để lại cho Anh Tân một bức thư:

“Cuộc đời không giống như cuốn sách….chỉ cần đọc phần đầu là đoán biết được phần cuối……Cuộc đời phức tạp hơn nhiều!…….Nó chứa đầy những bí ẩn mà con người không thể hiểu hết………Hãy giúp mọi người bằng chính sức mình……..vì người mà cậu vẫn thường hay dựa dẫm…………biết đâu lúc nào đó lại đột nhiên biến mất.”

-“Tại sao???????? Chuyện gì đã xảy ra?????????.”

Màn đêm bắt đầu lên ngôi khi mặt trời đã khuất sau chân núi. Nhờ gió mà những chiếc lá khô xoay vòng rồi xoắn lại nằm rải rác đầy mặt đất. Rừng thông xào xạc như một dàn đồng ca vang giữa núi rừng. Anh Tân vẫn đứng đó, mắt nhắm nghiền, chờ đợi!

Xoạt!!!!!!!!

Tiếng lá khô ma sát với bước chân làm khóe miệng của Anh Tân nhếch lên cười hạnh phúc. Cuối cùng người đó cũng xuất hiện. Cậu xoay người bước về phía bóng dáng quen thuộc, vẫn khuôn mặt đó, vẫn dáng đứng đó, chính xác đến từng milimet:

-Lâu rồi không gặp, chú!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Thành phố Hy Vọng, sân khấu Lan Anh, 21h:

Bốp……………..Bốp…………….Bốp…………….Bizz……………….Bizz!

Tiếng vỗ tay cùng la hét từ dưới khán đài vang lên, tất thảy khán giả đồng loạt đứng lên hướng ánh mắt ngưỡng mộ và yêu mến về phía sân khấu, nơi mà thần tượng của họ đang đứng vẫy tay và cười thật tươi đáp lại. Hôm nay là buổi diễn đầu tiên của nhà ảo thuật lừng danh Thái Hạo Thiên ở thành phố Hy Vọng sau chuyến lưu diễn dài hạn vòng quanh thế giới của ông. Tuy đã 50 tuổi nhưng tài nghệ của ông chỉ có ngày càng điêu luyện chứ không hề giảm chút nào, quả đúng là gừng càng già càng cay. Là một trong ba người được mệnh danh là phù thủy thế kỉ từ năm 20 tuổi, gia tài của ông hiện nay đã lên đến hàng chục triệu đô la. Thật không làm người hâm mộ thất vọng chút nào, một chút mạo hiểm cộng với kì bí đã góp phần tạo nên thành công cho màn trình diễn lớn hôm nay. Từ trên sân khấu, giọng nói vô cùng quen thuộc đối với những con người nơi đây vang lên:

-Để kết thúc chương trình, tôi có một món quà nhỏ tặng cho tất cả mọi người, cảm ơn các bạn nhiều lắm. One……………Two………………Three…………...! Good night!

Vừa dứt câu, tất cả khán giả được một phen vô cùng kinh ngạc. Toàn bộ khán phòng lập tức ngập tràn vô vàn cánh hoa hồng đỏ bay phất phới đồng loạt được tung xuống từ trần sân khấu, cảnh tượng kia vừa đẹp vừa hết sức lãng mạn. Trên sân khấu, nhà ảo thuật gia tài ba của chúng ta đã biến mất từ lúc nào!

Sau cánh gà, một cô gái trẻ bước vào, trên tay cầm một cành hoa Sơn Trà được bọc giấy kiếng trong suốt cẩn thận. Cô gái ăn mặt rất đơn giản, quần jeans xanh kết hợp với áo thun trắng, bên ngoài là một chiếc áo khoác dài kiểu Hàn Quốc, tóc dài xõa xuống hai bên vai, tay phải đeo một chiếc đồng hồ màu trắng, tay trái là một chiếc lắc bạch kim, họa tiết không có gì cầu kì nhưng lại toát nên khí chất sang trọng vô cùng. Cô tươi cười đi về phía ông Thiên, hai người họ ôm nhau thắm thiết.

-Con nhớ ba quá!

Cô gái trẻ đó chính là con gái nuôi duy nhất của ông Thái Hạo Thiên - Thái Lê Phương Trà, năm nay 24 tuổi, hiện đang là nghệ sĩ Piano độc quyền cho nhà hát thành phố, nghệ danh của cô là Đỗ Quyên. Ông không kết hôn, vì vậy năm 34 tuổi ông nhận nuôi Trà. 16 năm nay, dù không phải con ruột mình nhưng ông lại hết mực yêu thương cũng như dành mọi điều tốt đẹp nhất cho cô. Còn có điều gì có thể tuyệt vời hơn!

Nhưng có khi hạnh phúc chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mang tên đau khổ!!!!!!!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Một tuần sau, cô nhi viện Dốc Mơ, 6h sáng:

Anh Tân và Nhã Quỳnh quyết định chuyển tới thành phố Hy Vọng. Một quyết định đột ngột đối với mọi người, nhưng đối với cậu thì đây chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, và có lẽ thời điểm này là thích hợp nhất. Mọi người đều biết Anh Tân làm bất cứ việc gì đều có lý do chính đáng cả, vì vậy mà không ai có ý kiến gì thêm. Hai anh em từ biệt mẹ Bình và mọi người đi rất sớm.

-Tụi con đi cẩn thận. Tới nơi nhớ phải gọi báo cho mẹ liền. Hai đứa giữ gìn sức khỏe đó.

-Mẹ cũng vậy nha mẹ. Con với anh hai sẽ nhớ mẹ nhiều lắm.

Nhã Quỳnh và Anh Tân lần lượt ôm lấy Mẹ quyến luyến như không muốn rời xa.

-Con phải đi rồi. Tạm biệt mẹ - Anh Tân ôm thật chặt bà lần cuối.

Thành phố Hy Vọng-người ta nói cái tên nói lên tất cả, có thật sự như vậy không? Hay chỉ là những phút yên bình trước cơn giông tố sắp ập đến! Không ai biết trước được!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Lảm nhảm của tác giả Shin Shin: cuối cùng nam nữ chính cũng lên sàn *trấm nước mắt*, chương sau hai người sẽ gặp nhau, cuộc sống mới bắt đầu. <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro