NHẬT LỘ-Phần dẫn 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần dẫn 2: BẮT ĐẦU TỪ MỘT KẾT THÚC

Két!!!!!!!!!!!

Tiếng bánh xe ma sát vào mặt đường thét vang giữa màn đêm u tịch làm mấy con cú đêm đậu trú mưa trên mấy cành cây ven đường bị một phen giật mình, kêu lên nhốn nháo cả một góc rừng. Minh Tân dán chặt mắt vào màn hình điện thoại. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc màn hình nhỏ vì màn đêm tĩnh mịch mà được dịp xông thẳng vào gương mặt cũng đang tối sầm lại vì tức giận của Minh Tân. Lại một tấm ảnh nữa được gửi đến. Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc này. Một khung cảnh hiện lên trước mắt Minh Tân cực rõ ràng đến mức anh mong rằng đó chỉ là cơn ác mộng thoáng qua, sau khi tỉnh dậy mọi chuyện sẽ được xếp vào quá khứ. Nhưng không! Mưa càng lúc càng lớn, từng giọt từng giọt tranh nhau xối thẳng xuống đất, tạt mạnh vào cửa kính, tiếng sét rạch ngang xé toạc bầu trời. Những điều tai nghe mắt thấy đó đã chứng minh rằng anh không hề nằm mơ! Đó là sự thật, mà sự thật thì lúc nào cũng phũ phàng! Điều đáng sợ nhất mà con người ta gặp phải không phải là cái chết, mà chính là điều chúng ta không hề mong muốn lại là sự thật, nhưng ta buộc phải chấp nhận đối mặt với nó!!!

Không một ai xuất hiện trong tấm ảnh, cũng không một lời chú thích để lại, chỉ có hai bức tượng- LangBiang!

LangBiang là bức tượng nổi tiếng nói về chuyện tình cảm động giữa chàng K’lang (người Lát) với người con gái tên Hơbiang (người Chil). Tuy nhiên kết thúc có hậu lại không đến với hai người. Bức tượng được đặt trên đỉnh núi mang chính tên của nó. Từ chân núi có thể đi bộ lên theo đường mòn hoặc đường xe chạy, con đường quanh co uốn lượn giữa bạt ngàn thông reo. Nhưng giờ đây khung cảnh đó thật đáng sợ. Màn mưa ngày càng dày đặc, trời tối đen như mực, những con dốc trơn trợt dài ngoằng ngoèo ôm trọn lấy dốc núi! Rừng thông âm u như một con quái vật khổng lồ sẵn sàng nuốt trọn mọi thứ không may lạc bước vào đó. Gạt đi tất cả những điều đó, Minh Tân nắm chặt tay lái, chân vội vàng nhấn ga quay đầu xe tiến thẳng lên núi không một chút do dự.

Cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi cuộc chạm trán đẫm máu này!!!!!!!!!!!!!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Đỉnh LangBiang, 2h30’ khuya:

-Hộc……………..Hộc…………….Hộc………………! Trả……con gái lại………cho tao!!!!!!!

Cứ theo mỗi chữ, máu từ miệng của Trương Thế Huân lại trào ra không dứt. Một cơn ho sặc sụa kéo đến làm cả người cậu run lên, thứ chất lỏng nóng ấm vẫn chạy ngược từ ruột lên cổ họng. Đến nước này thì ngay cả hô hấp cũng trở nên cực kì khó khăn huống hồ gì chạy trốn. Cậu đã bị bắn trúng phổi! Dù chỉ còn lại chút sinh lực cuối cùng cậu vẫn quyết không khuất phục, bí mật về công trình khoa học mà cậu đã cất công nghiên cứu bấy lâu nay mãi mãi sẽ là một ẩn số, trừ khi……………….Dù vậy cậu không hề sợ! Ánh mắt cậu lúc này chứa đầy thù hận, tuyệt vọng, hối tiếc, và cuối cùng là thống khổ.

Trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, những mảng kí ức tươi đẹp rời rạc một thời của con người ta sẽ chợt ùa về vô điều kiện, sắp xếp hoàn chỉnh đến mức bất ngờ. Có nhiều người chỉ vô tình đi ngang qua, nhưng cũng có những người là cố tình bước chân vào cuộc đời ta mà ta không hề hay biết. Ngày đầu quen nhau ở trường đại học, sau đó cùng nhau học tập, sinh hoạt chung kí túc xá. Tốt nghiệp xong thì lại cùng nhau học lên cao học, rồi làm chung ở viện nghiên cứu. Bao nhiêu năm gắn bó đủ để Trương Thế Huân hiểu rõ từng đường tơ kẻ tóc của người “đã từng” mang danh là bạn thân của cậu. Phải! Chỉ là đã từng mà thôi. Thật chua xót khi nhận ra rằng người cuối cùng ta có thể tin tưởng nhất lại đứng về phía đối cực với ta! Những ngày tháng đó cứ như cuộn băng cũ tua đi tua lại trong đầu Thế Huân, chậm rãi và rõ rệt.

“Ấm quá, nước mưa sao lại ấm như thế này!” Khẽ liếc nhìn về phía thi thể vợ mình, cậu không thể kìm được nước mắt nữa. Đỗ Quyên vì đỡ cho cậu một phát súng mà đã…………………!

Người đàn ông đứng trước mặt khẽ nhếch mép khi nhìn thấy những biểu cảm lướt qua trên khuôn mặt đang tái dần đi của cậu, một nụ cười nửa miệng đầy khinh mạng nhưng cũng rất lạnh lùng. Hắn từ từ nâng cây súng nhỏ trong tay lên, những giọt mưa từ họng súng đen ngòm kia cũng chậm rãi rơi xuống mặt đất. Nơi mà máu, nước mắt, và mưa hòa thành một! Lời nói nhẹ tênh được phát ra, âm vực nhỏ lại càng nhỏ hơn vì bị tiếng mưa át đi phần nào.

-Vĩnh biệt!

Đoàng……Đoàng……….!

Tất cả chấm hết thật rồi sao???????????

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Ầm……………Ầm………….Ầm……………!

Lại một đợt sấm nữa vang rền trên nền trời thành phố Mộng Mơ! Hình ảnh của Minh Tân thấp thoáng hiện ra nhờ vào ánh sáng hiếm hoi của những tia chớp hung tợn kia. Tập trung tinh thần giờ đây có lẽ là chìa khóa duy nhất để có thể trở ngược tình thế trong khi thiên thời, địa lợi và nhân hòa đều không nằm trong tay Minh Tân lúc này. Vừa đi anh vừa phải căng mắt quan sát động tĩnh xung quanh một cách cẩn thận, kinh nghiệm của một người cảnh sát cho anh biết mình phải làm gì trong trường hợp này. Việc đối mặt với kẻ thù ngay lập tức là hạ sách, phải biết người biết ta thì mới mong thắng được. Tượng LangBiang đã ở ngay trước mặt, Minh Tân nép sát vào một thân cây to cách chân tượng vài mét để nắm bắt rõ tình hình của kẻ địch. Đứng trước tượng có tất cả mười một tên cầm súng, tư thế cực kì cảnh giác. Qua cách ăn mặt và dáng bộ thì tên đội chiếc nón đứng giữa chính là kẻ cầm đầu. Toàn thân đều là màu đen, tay phải đút vào túi quần, hắn còn………………… đeo một chiếc mặt nạ rất quái dị trên mặt. Dù vậy Minh Tân vẫn không rối loạn, anh chậm rãi lấy ra từ trong túi một cái ống giảm thanh rồi nhẹ nhàng gắn vào cây súng lục Walther P99 mà lúc nào cũng mang theo bên mình. Xong! Hành động thôi!

Chíu…………..Chíu………….!

Trong tích tắc hai tên thuộc hạ đã ngã vật xuống đất chết không kịp trăng trối. Những tên khác thấy vậy cũng bắt đầu giơ súng lên ngắm tứ phía. Nhưng có một điều rất lạ - thái độ của tên cầm đầu rất bình tĩnh, từ nãy đến giờ hắn vẫn không hề nhúc nhích tí nào. Chỉ tiếc giờ không phải là lúc để cho Minh Tân suy xét lạ hay không, đúng hay sai, mà hành động nhanh quyết định dứt khoát mới là điều nên làm. Nhân tình thế hỗn loạn trên, anh rời vị trí tiến về phía bọn chúng.

Chíu………..Đoàng………….Chíu…………..!

Lại thêm một loạt đạn nữa được bắn ra. Bọn tay sai ra sức bảo vệ tên boss, đưa hắn ra nấp sau hai bức tượng để lánh đạn. Nhưng có vẻ Minh Tân đã nhanh tay hơn chúng một bước, là một tay thiện xạ nên chỉ một thoáng sau đó bọn áo đen lần lượt đỗ xuống. Đáng tiếc là tên boss đã nhanh chân trốn ra phía sau. Không sao cả, Minh Tân còn lại ba viên đạn. Giờ chỉ việc hạ tên boss nữa là xong. Nhưng anh vẫn có cảm giác có cái gì đó không ổn ở đây, bọn chúng sao có thể chỉ đưa sơ sài có vài người đến đây như thế này, chúng phải thừa biết khả năng của Minh Tân mà chuẩn bị cẩn thận hơn chứ? Đang mãi miết suy nghĩ thì từ phía sau hai bức tượng đột nhiên truyền đến tiếng nói mà ai cũng biết là của ai. Anh vội núp sau một cái cây lớn gần đó.

-Lâu rồi không gặp! Minh Tân.

Minh Tân chỉ hơi sửng sốt khi thanh âm kia vừa được cất lên.

-“Người này…………., đúng là không ngoài dự tính của mình.”

Từ phía sau, hai tên áo đen nữa giữ chặt Vân Anh và Anh Tân xuất hiện theo. Cuối cùng tên đầu sỏ cũng đã có hành động, hắn rút ra từ túi quần một cây súng nhỏ xíu bằng bạc chỉ vừa lòng bàn tay mà thôi, sau đó chĩa thẳng mũi súng vào đầu Vân Anh!

-1 hay 0?

Và điều Minh Tân lo sợ nhất đã xảy ra. Anh thừa biết rằng dù lựa chọn của mình là ai đi chăng nữa thì hôm nay gia đình anh cũng lành ít dữ nhiều. Anh Tân hay Vân Anh đây? Khuôn mặt Minh Tân đanh lại, anh chợt nở nụ cười:

-Anh đâu cần phải phí nhiều công sức như vậy! Thứ anh cần không phải đang ở đây sao?

Hơi bất ngờ với thái độ của Minh Tân, nhưng do đeo mặt nạ nên khó có thể thấy được phản ứng của tên boss. Trong tình huống như thế này mà anh vẫn rất bình tĩnh, không có chút nào hoảng loạn cũng như sợ hãi, quả không hổ danh là đội trưởng cục cảnh sát thành phố Hy Vọng.

Nói rồi Minh Tân chợt thu ngay nụ cười lại, ánh mắt nảy lửa phóng tia nhìn như một hố đen khổng lồ xoáy sâu về nơi những kẻ khốn kiếp nhất thế gian đang đứng. Hoảng sợ ư, từ đó không hề có trong từ điển của Minh Tân, trước đây, bây giờ và tương lai càng không thay đổi! Nói rồi, anh từ từ nâng súng lên nhắm thẳng đầu tên boss. Chíu………….! Chỉ một phát, không chệch một milimet nào, máu từ đầu tên boss phụt ra thành tia, hắn khụy xuống, miệng há hốc, chết một cách không cam tâm. Nhân cơ hội đó, Vân Anh vùng dậy, chạy về phía tên áo đen đang giữ Anh Tân. Chúng không kịp trở tay nên cũng bị anh xử trong chớp mắt. Phù! Rất may là mọi chuyện suông sẻ. Minh Tân vội chạy tới cởi trói cho vợ anh.

-Đừng sợ, mọi chuyện ổn rồi. Không sao đâu! Anh xin lỗi vì đã tới trễ!

Trút được nỗi lo trong lòng, Minh Tân ôm vợ con vào lòng thật chặt.

-Đi, mau rời khỏi đây thôi.

-Cẩn thận!

Vân Anh đột nhiên hét lên. Chưa kịp nghe hết câu thì cô đã xoay người. Đoàng!  Tiếng súng vang lên từ sau lưng Minh Tân. Vân Anh lãnh trọn viên đạn vào lưng. Bóng đen phía sau chậm rãi đứng lên, cây súng trên tay vẫn còn bốc khói. Vậy là linh cảm của Minh Tân một lần nữa lại đúng. Tên boss đã chết chỉ là thế thân mà thôi, kẻ làm chủ tất cả đến phút cuối cùng đã ra mặt. Lặng nhìn thi thể vợ mình ngã xuống trong chính vòng tay mình, Minh Tân cuối cùng đã không còn kìm chế cảm xúc được nữa. Anh như mất hết lí trí, miệng không thể thốt nên lời nào. Một giọt, hai giọt, mắt anh bỗng chốc mờ đi, khóe mắt cay xè. Tất cả như sụp đổ, chưa bao giờ anh cảm thấy mình bất lực như lúc này. Tại sao?????????

-Oaaaaaaaaaa………….Oaaaaaaaaaaaaa!

Tiếng khóc của Anh Tân như thức tỉnh anh, không được, dù có đau khổ thế nào đi nữa thì anh vẫn phải bảo vệ con mình, không được phép buông xuôi! Nhưng những viên đạn cuối cùng anh cũng đã sử dụng hết, mà kẻ thù kia thì lại cực kì gian xảo, còn Anh Tân! Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu anh, phải liều một phen thôi! Vực dậy tinh thần, Minh Tân xiết chặt cây súng trong tay.

-Mày nghĩ với cây súng rỗng đó có thể đấu lại tao sao? P99 của mày chỉ có mười hai viên đạn, cộng thêm một viên dự phòng nữa thì giờ đây nó chỉ là cây súng đồ chơi mà thôi. Nhưng mà mày đừng lo, tao là người rất nhân từ, tao sẽ tiễn mày một đoạn trên đường tới địa ngục.

-Vậy để xem, là thiên đàng hay địa ngục!

Minh Tân bỏ Anh Tân xuống đất, cởi chiếc áo khoác đã ướt từ lúc nào trùm lên cho thằng bé, cầm súng đứng dậy. Tình hình là hai người hiện giờ đang đứng mặt đối mặt, súng đặt trên ngực trái của đối phương, cược cả mạng sống của mình lên ngón trỏ của nhau. Ai sẽ là người thắng ván cờ này????????? Cái giá phải trả thật sự quá lớn!

Đoàng……………..Cạch…….….…..!

Tiếng súng phát ra vang động cả một góc trời! Một lúc sau, không gian lại một lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng, chỉ có thể nghe rõ tiếng mưa gió và lá cây xào xạc. Máu, phải, chính xác là thứ chất lỏng màu đỏ đó đang loang dần ra trên ngực áo của Minh Tân. Súng của anh đã hết đạn thật rồi. Nhưng anh không ngã xuống, cũng không gào thét đau đớn, mà chỉ mỉm cười! Nụ cười đắc ý đó đập thẳng vào gương mặt đang kinh ngạc đến cực độ của tên boss.

-Sao…….sao có thể chứ!!!!!!!!

Còn đang giương mắt ra nhìn thì hắn đã lãnh trọn một cú đá của Minh Tân, cây súng vì vậy mà văng ra thật xa. Minh Tân nhanh chóng ẵm Anh Tân lên chạy trốn sâu vào rừng thông. Máu từ khóe miệng chảy ra, cú đánh của Minh Tân làm hắn khá choáng. Nhưng hắn cũng kịp nhặt súng lên đuổi theo ngay lập tức.

Đoàng………..………Cạch……………..!

-Chết tiệt! Hết đạn rồi!

Viên đạn ghim vào lưng Minh Tân một cách không khoan nhượng. Anh đã mất máu nhiều, hai mắt cũng bắt đầu mờ đi. Anh chạy một cách vô thức, chạy mãi chạy mãi đến làng hoa Vạn Thành. Biết không thể cầm cự lâu, Minh Tân bồng con trai để sau một tảng đá lớn, còn mình thì nấp vào một ngôi nhà chòi nín thở theo dõi động tĩnh phía ngoài. Tiếng chân của tên boss chậm dần, và cuối cùng là dừng hẳn. Hắn không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình. Cả một cánh đồng đầy hoa đủ các loại: cúc, hồng, ly ly, dã quỳ………. Hắn im lặng bước từng bước về phía trước, tỉ mỉ quan sát. Xui cho hắn, những vết máu của Minh Tân đã bị nước mưa xóa đi không còn nhìn rõ được nữa.

Ring……………Ring………………...Ring!

Giọng nói trầm đục của một người đàn ông vang lên trong điện thoại. Minh Tân chỉ nghe loáng thoáng được vài câu nhưng cũng phần nào đoán được chuyện gì đã  xảy ra. Vậy là vợ chồng Thế Huân và Đỗ Quyên đã gặp nạn. Nhìn gương mặt tức tối của hắn, anh đoán chắc hắn vẫn chưa đoạt được cái mà mình muốn. Thật may! Nếu công trình nghiên cứu kia lọt vào tay bọn chúng thì không biết mọi chuyện sẽ tồi tệ đến mức nào. Cúp điện thoại, tên boss tiếp tục tìm kiếm. Bỗng có tiếng sột soạt phát ra ngay gần sát chỗ ẩn nấp của Anh Tân. Không xong rồi, nếu thằng bé mà bị phát hiện thì nguy to! Một cách thận trọng nhất tên boss từ từ tiến lại, khoảng cách ngày càng gần làm Minh Tân bắt đầu lo lắng. Vừa định xông ra thì anh chợt thấy một hình ảnh phóng qua trước mắt thật nhanh, chưa kịp xác định thì anh đã nghe thấy tiếng hét lên đau đớn của tên boss. Định thần lại, đập vào mắt Minh Tân là cảnh tượng không tưởng! Máu từ chân của tên boss túa ra, và thủ phạm vẫn còn bám lấy bắp chân hắn không rời.

Tên boss dùng báng súng ra sức đập vào đầu con vật hung tợn kia, cuối cùng nó cũng chịu thua, té vật xuống đất. Đáng thương cho con vật tội nghiệp, phải chịu chết oan dưới tay của kẻ đáng nguyền rủa này!

-Tất cả những ai chống đối ta đều phải xuống điện ngục!

-“Một con ………………………………Linh Miêu!?”

Chết ………………..là kết thúc!

Hay là một khởi đầu mới??????????

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Cô nhi viện Dốc Mơ, 6h30’ sáng:

Tích tắc……………Tích tắc………………..Tích tắc!

-Ưm…………..! Khụ…………..khụ!

Minh Tân khẽ nhíu mày, cổ họng đau rát phát ra tiếng ho khàn khàn một cách vô cùng khó khăn. Mi mắt nặng trịch từ từ được nâng lên, ánh sáng chói lóa của những tia nắng đầu ngày len lỏi qua khe cửa sổ chiếu thẳng đến chiếc giường gỗ được phủ ra trắng tinh. Anh cố gắng gượng người ngồi dậy, cơn đau nhức lập tức truyền từ ngực lan ra toàn thân làm Minh Tân ngã xuống giường lần nữa. Đảo mắt nhìn xung quanh, anh phát hiện mình đang ở trong một căn phòng màu kem, đồ vật trang trí cực kì đơn giản. Bên cạnh giường là một cái bàn gỗ, Minh Tân với tay lấy ly nước trên bàn, cảm giác được chất lỏng mát lạnh đó trôi từ cổ họng xuống dạ dày làm anh thoải mái hơn nhiều.

-“Vậy là mình chưa chết.”

Ý thức chợt phục hồi, anh mơ màng nhớ lại chuyện kinh hoàng hai ngày trước. Một loạt hình ảnh hiện ra và Minh Tân chợt nhận ra một điều!

-“Anh Tân đâu?”

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Tang………….Tang……………Tang!

Hai ngày đã trôi qua nhưng Minh Tân vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, dù viên đạn không xuyên trúng tim nhưng anh bị mất máu quá nhiều dẫn đến hôn mê sâu. Trường hợp tệ hơn nữa có thể trở thành người thực vật. Hai đứa trẻ thì không có vấn đề gì ngoài việc bị cảm nhẹ mà thôi. Vẫn như mọi khi, sáng nay mẹ Bình cũng dậy sớm chuẩn bị thức ăn cho bọn trẻ. Sau khi gióng chuông xong, Mẹ liền xuống bếp bê một tô cháo nhỏ cho hai đứa trẻ. Đi ngang qua phòng Minh Tân, bà chợt sững người.

-Cậu…………sao…………...!

Hốt hoảng nhìn vào, căn phòng không một bóng người, Minh Tân đã biến mất! Mẹ Bình vội chạy vào trong, nhìn khắp xung quanh chỉ thấy duy nhất một lá thư được đặt ngay ngắn trên chiếc gối ở đầu giường.

-Cậu ta bị thương nặng như vậy, có thể đi đâu được chứ?

Chiếc đồng hồ trên bàn không biết đã ngưng chạy từ lúc nào!

@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@@

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro