Chap 1: Tinh Nguyệt Thành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tương truyền rằng, ngoại thành Tokyo có một vùng đất huyền bí tên gọi là Tinh Nguyệt Thành. Giang hồ mỗi khi nhắc đến cái tên này có kẻ rùng mình lo sợ, có người tỏ vẻ thích thú bởi sự kì ảo, bí ẩn đằng sau truyền thuyết về nó. Người ta truyền nhau rằng: Tinh Nguyệt Thành chính là vùng đất của quỷ, của hồ ly ngàn năm,…. Bình thường nó chỉ là một khoảng đất cây cối um tùm, không tìm được đâu là lối vào đâu là lối ra, nếu có kẻ nào đó không may bước chân vào thì chỉ có con đường phơi thây nơi vực thẳm nhưng kì bí ở chỗ là chỉ duy nhất vào đêm Hoa Đăng – tết Nguyên Tiêu, đêm trăng đẹp nhất trong năm bỗng nhiên Tinh Nguyệt Thành lại trở nên sầm uất, lung linh đến lạ, không biết từ đâu xuất hiện một tòa khuôn viên tuyệt đẹp, huyền ảo bao xung quanh là một rừng hoa anh đào nở rộ… Một cơn gió thoáng qua mang theo những cánh hoa lả tả rơi nhẹ nhàng làm rung động không biết bao nhiêu tâm hồn……..

2 tháng trước…….

Hoàng huynh, chúng ta đang đi đâu vậy?_tiểu công chúa Sonoko nhanh nhảu hỏi khi bọn họ vừa đặt chân ra khỏi kinh thành. Chàng trai - một thân bạch y phiêu dật, gương mặt góc cạnh tuyệt mĩ, trên tay cầm thanh trường kiếm huyền thoại Long Huyết ,khẽ nhíu đôi mày thanh tú:Huynh đã bảo muội bao nhiêu lần, ra khỏi Hoàng Cung thì gọi huynh là nhị ca được rồi.Í chết….Muội quên…_tiểu công chúa cười tươi nói.Nhị đệ đừng trách công chúa nữa. Tiểu công chúa hiếm khi xuất cung nên chưa quen. Chúng ta mau đi thôi. Nếu không sẽ muộn mất._Chàng trai mặc lam y, gương mặt tuấn mĩ không ai sánh bằng, khẽ xoay cây sáo trúc trong tay rồi khoan thai bước đi.Vậy muội phải gọi 3 huynh là gì?_Sonoko nhìn về phía Kaito cầu cứu.Gọi Kaito là đại ca, huynh là nhị ca, còn Hattori là tam ca._Shinichi ngán ngẩm nói, không biết chàng phải dạy cô tiểu công chúa ngốc ngếch này bao nhiêu lần nữa.Muội hiểu rồi._Sonoko nhẩm đi nhẩm lại vài lần rồi lại tròn xoe mắt, vội chạy đến bên Kaito hỏi._Chúng ta đang đi đâu vậy đại ca?_ bây giờ nàng mới nhận ra khung cảnh xung quanh nàng tĩnh lặng và có chút gì đó rùng rợn, con đường đi được bao phủ bởi những tán cây rậm rạp, âm u, họ bước đi dưới sự chỉ dẫn tận tình của ánh trăng. Kaito khẽ nhếch môi thích thú:Chúng ta đến Tinh Nguyệt Thành.Hả????? Không phải huynh nói với muội là đi ngắm hoa đăng sao? Hôm nay là tết Nguyên Tiêu mà. Sao lại đi đến cái nơi đáng sợ đó?_Sonoko ngạc nhiên hỏi.Ai bảo muội nơi đó đáng sợ, rất thú vị là đằng khác._Hattori mỉm cười nói.Muội không thích. Muội muốn đi ngắm hoa đăng cơ. Trong kinh thành hoa đăng đẹp thế kia mà không xem lại đi đến cái nơi không một bóng người này. Muội sợ lắm. Muội không đi đâu._Sonoko nũng nịu. Bốn người họ vẫn tiếp tục bước đi trong không gian dần tối hơn, cây cối mọc càng rậm rạp hơn, đâu đó còn vang vọng tiếng chó sói tru, dọa Sonoko sợ phát khiếp.Sonoko. Muội nghe truyền thuyết về Tinh Nguyệt Thành chưa?_Kaito vẫn không dừng bước.Muội nghe rồi. Tinh Nguyệt Thành là một nơi vô cùng đáng sợ, có vào mà không có ra. Nó chỉ xuất hiện vào đêm Tết Nguyên Tiêu và biến mất không giấu vết vào sáng hôm sau. Muội biết các huynh có võ công cao cường nhưng muội không muốn nộp mạng sớm vậy đâu.Đó chỉ là một phần rất nhỏ thôi. Sự thật Tinh Nguyệt Thành tuyệt vời hơn nhiều._Hattori hào hứng nói.Tuyệt vời ư? Như thế nào vậy?_Sonoko tò mò hỏi. Hattori chưa kịp trả lời thì một giọng nói lãnh đạm phát ra:Đến rồi._Shinichi dừng bước.Cổng thành Tinh Nguyệt cô độc giữa rừng sâu hiện ra sừng sững trước mặt họ dưới ánh trăng mờ ảo, cổng thành không một bóng người canh gác. Nơi này thật hoang vu, vắng vẻ, tĩnh lặng vô cùng. Sonoko bất chợt lùi về 1 bước, nắm chặt lấy cánh tay Kaito: 

Đây là Tinh Nguyệt Thành sao? Thế này mà gọi là tuyệt vời hả tam ca. Muội muốn về.Shinichi tiến lại gần cổng thành điềm đạm, khẽ nâng kiếm chắp tay nói:

Shinichi Kudo, Kaito Kuroba, Hattori Heiji, Sonoko Kudo xin thỉnh giáo Tinh Nguyệt Thành Chủ.Vừa lúc đó trên thành xuất hiện 2 nữ nhân thân mặc bạch y, bên hông đeo kiếm, thoáng ẩn thoáng hiện dưới ánh trăng, võ công không hề tầm thường chút nào. Một trong 2 nữ nhân cất giọng nói:

Tinh Nguyệt Thành cung nghênh Thái Tử, Công tử Kuroba, Công tử Mori và Công chúa đại giá quang lâm.Thật không dám làm phiền Hàn Băng cô nương đích thân tiếp đón._Kaito cũng bước đến cạnh Shinichi, nở nụ cười nửa miệng quen thuộc.Tam vị công tử tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ Tinh Nguyệt Thành làm sao dám có sơ suất, vả lại tiểu nữ chỉ là một nữ nhân bình thường, đâu dám để công tử phiền lòng. Xin hỏi tam vị công tử và tiểu thư đêm nay quang lâm đến Tinh Nguyệt Thành có gì chỉ giáo?_Hàn Băng nhẹ nhàng nói, ngữ khí trầm tĩnh nhưng không dấu đượcsát khí trong lòng.Không dám nói là chỉ giáo, tại hạ chỉ là có thú vui nhàn nhã muốn đến Tinh Nguyệt Thành ngắm cảnh xuân lộng lẫy nổi tiếng bậc nhất giang hồ thôi._Kaito dễ dàng nhận ra sát khí nhưng vẫn mỉm cười nói.Vậy mời tam vị công tử cùng tiểu thư đi theo tiểu nữ.Tiếng nói vừa dứt cũng là lúc cổng thành mở ra, Hàn Băng nhún chân đã xuất hiện trước mặt họ, khẽ liếc Kaito rồi mới quay lưng dẫn đường. Trên tay 2 nữ nhân là 2 chiếc lồng đèn tuyệt đẹp, sáng lấp lánh soi đường cho 4 người họ. Bao xung quanh họ là một rừng trúc xanh mát, thấp thoáng đâu đó vài ánh đèn lồng khác. Nếu tự ý bước vào thành mà không có người dẫn đường thì chắc chắn sẽ không toàn mạng mà bước ra khỏi đây, có rất nhiều con đường hoàn toàn giống nhau, mỗi con đường dẫn đến một nơi khác nhau, nếu không cẩn thận bước nhầm vào vùng tử địa hay gặp người trong thành Tinh Nguyệt thì chỉ có con đường chết. Trong rừng trúc đặt vô vàn cạm bẫy chết người, thành Tinh Nguyệt được bảo vệ vô cùng cẩn mật, có khi vào đây còn khó hơn cả vào Hoàng Cung….. Bọn họ đi chừng 10 phút thì đứng trước một cánh cổng cao lớn, Hàn Băng dừng bước quay lại chắp tay nói:

Nơi mà tứ vị muốn đến là đây. Tinh Nguyệt Thành chúc tứ vị khách quý có một đêm mãn nhãn.Nói rồi 2 nữ nhân biến mất. Kaito còn chưa kịp mở miệng nói “Cảm ơn” thì đã không thấy họ đâu. Sonoko bây giờ mới dám lên tiếng:

Đại ca. Nơi này thần bí quá. Lại hoang vu, đáng sợ. Cả 2 cô nương kia cũng lạnh lẽo phát khiếp. Tinh Nguyệt Thành có gì đâu mà gọi là tuyệt vời chứ?Muội vào đi. Nếu ta đoán không lầm bí ẩn nằm sau cánh cổng này._Kaito cười nói.Nói vậy chả nhẽ các huynh chưa từng đến đây? Vậy mà dám nói dối muội là nơi này tuyệt vời lắm._Sonoko tròn mắt ngạc nhiên.Đúng vậy. Đây là lần đầu tiên đấy tiểu công chúa. Những lời huynh nói với muội chỉ là nghe người khác kể lại mà thôi._Kaito cười xòa nói.Vậy muội sợ lắm. Các huynh vào trước đi._Sonoko nhăn mặt lùi lại vài bước.Muội vào trước thì huynh mới bảo vệ được chứ. Đi sau lỡ bị bắt lại thì ráng chịu à nha._Kaito châm chọc giả vờ bước lên, Sonoko lập tức kéo lại.Để muội đi trước cho. Các huynh nhớ phải bảo vệ an toàn cho muội đấy. Nếu muội mà có bị gì sẽ mách Phụ Hoàng trị tội 3 huynh cho coi._Sonoko liếc nhìn cảnh cáo, rụt rè tiến lại gần, khẽ đưa những ngón tay thon dài chạm lên bờ mặt lạnh lẽo của cánh cổng, nhẹ đẩy cánh cổng ra…. Khung cảnh trước mắt hiện ra khiến Sonoko phải thốt lên kinh ngạc:Đẹp quá. Đúng là rất tuyệt vời.Trước mắt Sonoko hiện giờ là một khung cảnh mà trước đây nàng chưa hề thấy dù nàng là công chúa được cưng chiều nhất ở đất nước này. Xung quanh nàng bây giờ là một rừng cây anh đào nở rộ hòa quyện với hàng ngàn hàng vạn chiếc lồng đèn màu hồng nhạt tuyệt đẹp, sáng dần từ ngoài vào trong, hội tụ ở giữa khuôn viên chính là một hồ nước trong vắt, lăn tăn gợn sóng, giữa lòng hồ là một tòa sen khổng lồ rực sáng trong đêm, đẹp lung linh bởi những đóa hoa đăng trôi lặng lẽ. Khác hoàn toàn so với khung cảnh hoang vu, lạnh lẽo bên ngoài, trong thành hoàn toàn ấm áp, rực rỡ. Người người qua lại tấp nập, toàn là nam thanh nữ tú, xinh đẹp động lòng người. Một vài người đi dạo ngắm cảnh anh đào rơi khắp nơi chưa từng có ở bên ngoài, một số người lại ngồi tĩnh lặng ở những chiếc bàn xinh xắn đặt dưới những tán hoa anh đào, được phục vụ trà nước tận tình từ Tinh Nguyệt Thành. Thật giống như tiên cảnh ngàn năm có một.

Không tồi chút nào đúng không tiểu công chúa. Thật không ngờ đất nước chúng ta lại có nơi tuyệt đẹp như thế này. Huynh dám chắc ngay cả Thái tử điện hạ cũng chưa từng được chiêm ngưỡng._Kaito nở nụ cười quyến rũ làm cho những tiểu thư ở đây không khỏi ngoái lại nhìn.Chỉ là mở đầu thôi mà. Hấp dẫn còn ở phía sau._Shinichi điềm đạm nói, chàng xoay bước lặng lẽ tiến đến chiếc bàn trống gần nhất, chàng vừa đặt thanh kiếm xuống bàn thì 3 người kia cũng vừa tới. Họ vừa ngồi xuống thì không biết từ đâu xuất hiện một nữ nhân xinh đẹp nhưng có chút lạnh lùng làm Sonoko xém tí nữa ngất xỉu. Nữ nhân nhẹ giọng hỏi:Tứ vị dùng gì ạ?Ở đây có những gì?_Kaito hỏi.Tinh Nguyệt Thành nghèo nàn chỉ có Rượu Mộng Đàm Tiên, Bánh Quế Đào Hương và Trà Phục Linh Châu mà thôi._nữ nhân nhẹ nhàng đáp lời.Trà Phục Linh không nỡ rời chén, Bánh Quế Đào nếm một đợi hai, Rượu Mộng Đàm chưa uống đã say. Đều là mĩ trà, mĩ tửu trong thiên hạ. Sao lại nói là nghèo nàn, đạm bạc. Ngay cả Hoàng Cung cũng chưa chắc tồn tại những loại mĩ vị này._Shinichi bình thản đáp.Thái tử không cần phải khiêm tốn như vậy. Tinh Nguyệt Thành làm sao so bằng Hoàng Cung sa hoa, tráng lệ được._Hàn Băng không biết từ đâu đã đứng bên cạnh nữ nhân kia, mỉa mai nói.Thật là không bằng._Shinichi lắc đầu, mỉm cười khẳng định. Hàn Băng không biết nói gì hơn, chỉ liếc Shinichi một cái rồi quay sang phân phó nữ nhân bên cạnh:Vân Hương. Muội mau mang đến tất cả đi. Đừng để khách quý của chúng ta chờ đợi. _rồi quay sang bọn họ:Tam vị công tử và tiểu thư cứ tự nhiên. Cát Chủ có gửi lời chào đến tứ vị. Mong tứ vị không can thiệp vào tiền lệ của Tinh Nguyệt Thành.Cô nương yên tâm. Đêm nay chúng tôi chỉ đến ngắm cảnh. Không có ác ý gì cả. Tôi bảo đảm sẽ không có bất cứ chuyện gì không hay xảy ra._Shinichi lạnh lùng nói.Được Đệ Nhất Kiếm Khách đảm bảo thì còn gì bằng. Không quấy rầy tứ vị thưởng ngoạn nữa. Tiểu nữ xin lui.Nói rồi Hàn Băng lui xuống, Vân Hương cũng đem trà rượu và điểm tâm lên. Xong xuôi đâu đấy, Sonoko mới dám nói:

Nhị ca. Muội cứ cảm thấy nơi này sao sao á. Không giống như là đêm Nguyên Tiêu bình thường.Đúng vậy. Nếu bình thường thì nơi này đâu thể gọi là Tinh Nguyệt Thành._Hattori nhanh chóng tiếp lời. Kaito mỉm cười nói:Nào. Có mĩ trà, mĩ tửu ở đây sao lại nói chuyện không như vậy. Thưởng thức đi chứ. Đêm nay chỉ có một lần trong năm thôi đấy. Đừng để uổng phí như vậy.Nói rồi Kaito rót mỗi người một chén rượu và một chén trà. Hương thơm từ rượu và trà hòa quyện với hoa đào thực đúng là không gì tả nổi. Nó mang đến cho con người một cảm giác bình yên, ấm cúng, dễ chịu đến lạ. Dường như nó xua đi tất cả mệt mỏi, muộn phiền thường ngày. Shinichi khẽ nâng chén trà nhấp một ngụm, cảm giác khi vừa chạm vào lưỡi đắng đắng, khi xuống đến cổ họng lại ngọt ngào đến lạ, rồi lại muốn nhấp thêm một ngụm nữa. Kaito thì nâng chén rượu, một mùi hương quyến rũ của hoa Mộng Đàm thoang thoảng bay qua, khi rượu chạm vào lưỡi thì cảm thấy cay cay, ngòn ngọt nhưng xuống tới cổ họng lại nóng bỏng, khoan khoái trong lòng. Sonoko thì chỉ miễn cưỡng với tay lấy miếng bánh Quế Đào Hương hình nhật nguyệt vì trong lòng nàng còn một số thắc mắc chưa được giải đáp nhưng khi miếng bánh đã vào trong miệng thì Sonoko không thể làm ngơ được nữa, vị the the của quế hoà quyện với vị ngọt của anh đào làm cho ta cảm luyến tiếc khôn nguôi. 3 người họ không hẹn mà cùng thốt lên:

Đúng là mĩ vị của nhân gian.Hattori chỉ cười xòa, chàng cũng đã từng như vậy khi một lần tình cờ đến đây 5 năm trước. Chính tại nơi này chàng đã gặp nàng, người mà cho tới bây giờ chàng vẫn không thể quên được. Dẫu biết rằng mãi mãi không thể đến với nhau nhưng vẫn thương nhớ khôn nguôi. Vì vậy 5 năm nay không năm nào chàng không đến đây nhưng vẫn không thể gặp được nàng….Bỗng nhiên bàn bên cạnh vang lên tiếng nói vừa ngạc nhiên vừa lo sợ:

Công tử nói đây là sào huyệt công khai của Tổ chức sát thủ hàng đầu Lâu Nguyệt Cát sao?_Một tiểu nô bọc hoảng hốt nói sau đó vội vàng đưa tay bịt miệng lại như sợ mình vừa thốt ra một bí mật kinh khủng. Shinichi khẽ nhếch môi, nhấp ngụm trà thứ n…Sonoko tròn mắt nhìn Shinichi như tìm câu trả lời.Đúng vậy. Ngươi không cần phải sợ. Ai đến đây đều cũng đều biết chuyện này cả. Lâu Nguyệt Cát chỉ xuất hiện công khai một lần duy nhất trong năm tại Tinh Nguyệt Thành._Vị công tử nho nhã nói.Hả??Có chuyện đó sao? Nhưng công tử đến đây làm gì? Tiểu nhân nghe nói Lâu Nguyệt Cát giết người không ghê tay, ai đắc tội với họ chỉ có con đường chết. Công tử mau về thôi. Công tử mà có mệnh hệ gì thì tiểu nhân sẽ bị lão gia lấy mạng đó._tiểu nô bọc xanh mặt nói.Ngươi không việc gì phải sợ. Đây là nguyên tắc bất di bất dịch của Lâu Nguyệt Cát. Vào đêm Nguyên Tiêu, tại Tinh Nguyệt Thành, không bao giờ được xảy ra chém giết. Nếu có nhân sĩ võ lâm nào không tuân thủ thì ngay ngày hôm nay sẽ phải bỏ mạng trước cổng Tinh Nguyệt.Dù vậy công tử cũng nên về thôi. Lúc mới vào đây tiểu nhân đã cảm thấy không ổn rồi. Thần thần bí bí thế này cơ mà.Ngươi hãy nhìn xung quanh xem. Người đến Tinh Nguyệt Thành chỉ có 3 dạng người. Thứ nhất là kẻ ra giá cho người mình định giết, thứ hai là kẻ nghĩ mình có khả năng bị giết….Ghê quá công tử ơi. Chúng ta mau về thôi._tên nô bọc vội vàng quỳ xuống cầu xin. Vị công tử khẽ chau mày nói:Ta còn chưa nói xong ngươi vội cái gì. Đứng dậy đi. Dạng người thứ 3 chính là như chúng ta, đến đây chỉ để mua vui ngắm cảnh xuân đẹp lung linh và mỹ nhân giáng thế._vị công tử tỏ vẻ thích thú làm tiểu nô bọc bất ngờ:Hả? Công tử đến đây chỉ để ngắm mĩ nhân thôi sao? Nếu vậy nãy giờ tiểu nhân thấy công tử có thèm liếc mắt đến vị tiểu thư nào đâu.Ngươi ngốc quá. Những cô nương ấy làm sao sánh được với mỹ nhân đệ nhất của Lâu Nguyệt Cát. Nàng vừa xinh đẹp, kiêu sa, vừa lạnh lùng, băng giá. Thật khó nắm bắt cảm xúc của nàng.Hoa hồng có gai đấy công tử à. Người chế nên đụng vào. Lâu Nguyệt Cát không phải tầm thường đâu.Trên đời này không ai đủ sánh duyên với nàng. Họa may tài hoa như Thái tử đương triều Tokyo thì có một chút khả năng đấy. Bằng không trên thế gian này chả có ai đâu. Mà ngươi nói đúng lắm “Hoa hồng có gai”. Ha..ha..ha…Nàng là hoa hồng tuyệt sắc nhất và gai của nàng cũng nhọn nhất đấy._vị công tử hào sảng nói. Cả 6 con mắt ở bàn bên cạnh đều hướng về phía Shinichi – người được coi là Đệ Nhất Kiếm Khách, hào hiệp trượng nghĩa nhất thiên hạ, khôi ngô, tuấn tú không ai sánh bằng mà lại chỉ được coi là có chút khả năng. Shinichi vẫn bình thản uống trà, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười thích thú xen lẫn tò mò. Hattori sau một hồi suy nghĩ cũng gật đầu đồng tình làm cả 2 người còn lại phải trố mắt.Công tử thần tượng tiểu thư ấy đến thế cơ à. Tiểu thư ấy là ai vậy? Sao tiểu nhân chưa hề nghe đến sự tồn tại của vị tiểu thư này.Nàng - chính là NGUYỆT ÂM – sát thủ hàng đầu của Lâu Nguyệt Cát._Vị công tử mỉm cười nói. Chén trà trên tay Shinichi bỗng nhiên dừng lại, chàng khẽ nhíu mi. Kaito và Sonoko cũng ngạc nhiên không thốt nên lời. Tiểu nô bọc run run nói:Chính là sát thủ nổi tiếng khắp giang hồ. Người đã từng sát hại Võ Lâm Minh Chủ Kyougoku Makoto sao?Không sai. Nhưng những điều ngươi biết chỉ là một phần rất nhỏ về nàng thôi. Nàng chính là Giang Hồ Đệ Nhất Sát Thủ, xuất quỷ nhập thần, không ai biết rõ hành tung của nàng. Nguyệt Âm chỉ xuất hiện duy nhất 1 lần trong năm đó là vào ngày hôm nay – đêm Nguyên Tiêu tại Tinh Nguyệt Thành. Người có từng nghe đến Thiên Hạ Đệ Nhất Ám Khí Takagi Wataru, Kinh Thành Đệ Nhất Vũ Nữ Osaka Sato Miwako, Thần Y Araide Tomoaki, cao thủ dụng độc Akai Shuuchi chưởng môn phái Độc Thiên, ngay cả Jodie Starling chưởng môn phái Minh Xuân và Võ Lâm Minh Chủ Kyougoku Makoto. Tất cả 6 cao thủ bậc nhất võ lâm này đều vong mạng trong tay nàng. Và hôm nay chúng ta sẽ biết người may mắn thứ 7 là ai?_vị công tử nhã nhặn nói, gương mặt thoáng tia đau lòng.TRỜI!!!_tiểu nô bọc không thể nói nên lời.Không gian xung quanh bỗng chốc im lặng đến lạ. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía vị công tử xa lạ kia. Vị công tử vẫn không có vẻ gì là quan tâm đến. Bỗng nhiên một khúc nhạc nhẹ nhàng ngân lên, vừa lúc đó trên đài sen giữa hồ nước ngập tràn đóa hoa đăng xuất hiện mười nữ nhân xinh đẹp mĩ miều, thanh y bay phất phới hòa quyện vào làn hoa anh đào rơi lả tả. Thật giống như cảnh những nàng tiên đang múa hát, vui đùa dưới ánh trăng. Một thanh âm trong trẻo vang lên đánh tan sự yên lặng từ nãy đến giờ, Hàn Băng thanh nhã bước lên:

Xin lỗi đã để nhị vị khách quý đợi lâu. Tinh Nguyệt Thành xin gửi đến nhị vị vũ khúc Đoan Mộc Doanh Liên mở màn cho đêm Nguyên Tiêu năm nay.Tiếng vỗ tay vang lên khắp nơi, vũ khúc bắt đầu, mười nữ nhân xinh đẹp – mười nàng tiên thanh thoát đang hòa mình vào điệu nhạc êm diệu, đằm thắm. Mọi người say sưa thưởng thức trong khi vị công tử kia vẫn ưu nhã nhấp chén trà:

Huyết Sát Bảng năm nay sắp xuất hiện rồi. Ta thật là tò mò về người thứ 7 này.Huyết Sát Bảng là gì hả công tử?_tiểu nô bọc tò mò hỏi.Là danh sách 100 người sẽ bị Lâu Nguyệt Cát thủ tiêu trong năm nay, sắp xếp theo thứ tự từ người được ra giá cao nhất đến người được ra giá thấp nhất. Lúc nãy ta nói với ngươi là có 3 dạng người khi đến đây. Dạng thứ 1 và 3 thì khỏi cần nói nữa nhưng dạng thứ 2 thì….ngươi không thắc mắc tại sao có dạng người thứ 2 ư?Là dạng người nghĩ mình có khả năng bị giết. Đúng nhỉ? Công tử nếu họ đến đây sẽ dễ bị giết hơn mà._tiểu nô bọc khó hiểu nói.Vì Lâu Nguyệt Cát luôn hành sự quang minh chính đại. Họ cho ngươi biết trước ngươi sẽ bị giết và còn biết được ai sẽ giết ngươi nữa.Làm sao có thể được?Chính là nhờ Huyết Sát Bảng. Lát nữa đây lần lượt những cái tên trên Bảng Huyết Sát sẽ được một sát thủ của Lâu Nguyệt Cát đánh dấu sở hữu. Tùy vào năng lực của mỗi sát thủ mà chọn riêng cho mình một người. Nếu như người đó thất bại thì Lâu Nguyệt Cát sẽ hoàn trả số tiền gấp năm lần số tiền mà họ nhận được khi hoàn thành nhiệm vụ, sát thủ thất bại sẽ bị thủ tiêu và Lâu Nguyệt Cát sẽ không nhận phi vụ này nữa. Đồng nghĩa với việc người đó sẽ không bị truy sát nữa. Nhưng mà 10 năm nay, từ khi Lâu Nguyệt Cát xuất hiện chưa bao giờ có chuyện đó xảy ra.Thật là tàn nhẫn. Còn vị Nguyệt Âm sát thủ đó thì sao?Thường thì người nàng chọn chính là người đứng đầu Huyết Sát Bảng. Ngươi có nhận ra điểm chung nào về cái chết của 6 vị đại hiệp đó không?_vị công tử thích thú nói.Họ đều bị thủ tiêu đúng vào đêm trăng rằm tháng 7._Hattori bước lại ngồi cạnh vị công tử nọ hỏi._Xin hỏi cao danh quý tánh của các hạ? Không ngờ tuổi còn trẻ mà các hạ lại có hiểu biết sâu sắc về Lâu Nguyệt Cát đến vậy.Không dám. Tại hạ là Eisuke Hondo. Xin thỉnh giáo đại danh của các hạ? _Vị công tử nho nhã đáp.Thì ra là công tử của tướng quân Hondo nước Osaka. Rất hân hạnh. Tại hạ là Hattori Heiji. Có thể nói cho tại hạ biết một chút về vị cô nương tên Nguyệt Âm không?Thật không dám giấu. Những điều tại hạ biết cũng chỉ đến thế thôi. Nãy giờ chắc các vị cũng nghe rồi đấy. Các vị có vẻ để tâm đến nàng nhỉ?_Eisuke liếc sang bàn Shinichi đang ngồi nói.Nếu đã vậy tại hạ xin thất lễ đã làm phiền.Nói rồi Hattori quay về bàn, những vũ khúc tuyệt đẹp vẫn tiếp tục trình diễn nhưng trong lòng họ bây giờ chỉ toàn là những thắc mắc, tò mò về Nguyệt Âm, Sonoko khẽ nói:

Thế nào? Huynh bị đuổi khéo hả?Hắn nói không biết gì nữa cả. Đằng nào lát nữa cô nương ấy cũng xuất hiện. Hai huynh tự đi mà hỏi, đừng có bảo đệ đi nữa._Hattori bực mình nói.Nàng sẽ xuất hiện sao? Ta cảm thấy nàng ấy rất là bí ẩn và thú vị. Ước gì được gặp nàng một lần nhỉ?_Kaito mỉm cười thích thú nhưng bị Sonoko dội một gáo nước lạnh:Muội sẽ mách Shiho tỉ tỉ cho coi. Khẳng định tỉ tỉ sẽ mất thiện cảm với huynh, huynh sẽ hết cơ hội theo đuổi tỉ ấy nhé!Muội dám._Kaito nhăn mặt nói, còn Shinichi thì khẽ chau mày, một tia khó chịu hiện lên trong đáy mắt chàng.Tiếng nhạc, vũ khúc lúc ấy dần kết thúc, những chiếc đèn lồng xinh đẹp trên hồ phụt tắt. Một chiếc bảng lớn được nạm bằng vàng cao khoảng 2m bất chợt hiện lên trên đài sen. Bên trên dán đủ 100 hình vẽ dung mạo và đại danh khác nhau. Hattori khẽ thốt lên:

Huyết Sát Bảng xuất hiện rồi. Huynh cũng đang rất tò mò về người thứ 7 của Nguyệt Âm.Tiếng Sonoko kinh ngạc vang lên:

Đại ca, nhị ca, 2 huynh đều có mặt trên Huyết Sát Bảng kìa, lại còn đầu Bảng nữa chứ.Kaito. Xem ra điều ước của huynh đã thành sự thật rồi kìa. Cung hỉ, cung hỉ._Shinichi lãnh đạm nói. Kaito lặng lẽ cười:Không biết ai ngu ngốc mà ra giá huynh cao hơn đệ. Một chưởng môn phái Dương Đình nhỏ nhoi làm sao sánh bằng Thái tử điện hạ và Đệ Nhất Kiếm Khách chứ.Hai huynh đừng khinh thường Nguyệt Âm. Nàng không phải dễ đối phó đâu. _Hattori lo lắng nói.Vừa lúc đó một dáng hình thanh thoát, trên người khoát một bộ xiêm y trắng điểm xuyến vài vệt đỏ như màu máu thoắt ẩn thoắt hiện trên dòng suối nhỏ phía xa xa hồ nước, dòng thác trong vắt soi rõ bóng dáng phiêu dật, mỏng manh của nàng. Khoảng cách quá xa để nhìn rõ gương mặt của nàng nhưng có thể khẳng định nàng có một dung mạo đẹp tuyệt trần, thanh tú tựa chim sa cá lặn. Bóng dáng nàng lẻ loi, cô độc giống như ánh trăng huyền bí trong bầu trời đêm vậy, những cánh hoa anh đào khẽ bao quanh lấy nàng, hòa quyện vào nàng như che lấp sự cô đơn đang ngự trị trong lòng nàng. Mọi người lặng lẽ ngắm nhìn nàng, chờ đợi một điều gì đó. Nguyệt Âm khẽ xoay người ngồi xuống tảng đá bên cạnh, tà váy nhẹ nhàng trôi theo dòng nước. Nàng rút ra một cây sáo trúc, khẽ đặt lên đôi môi màu hồng phớt…. Một khúc nhạc tuyệt dịu ngân lên……

Mọi người trầm lặng thưởng thức. Tiếng sáo trong trẻo ngân vang khắp Tinh Nguyệt Thành, lay động lòng người. Vài giọt nước mắt khẽ rơi trên gương mặt của vài tiểu thư xinh đẹp. Tiếng sáo thật buồn bã, thê lương, chất chứa nỗi lòng của người thiếu nữ khi lỡ bước chân vào một mối tình đơn phương không lối thoát nhưng nó không hoàn toàn mất đi sự thanh khiết, tuyệt mĩ thanh âm của thiên hạ, làm cho người thưởng thức cảm thấy ngọt ngào nhưng cũng đắng lòng không ít. Đó phải chăng là tâm sự của nàng? Shinichi lặng lẽ đắm chìm trong tiếng nhạc của nàng, bình thường chàng không một chút hứng thú với đàn sáo nhưng tiếng sáo của nàng không hiểu sao lại lôi cuốn chàng đến vậy. Kaito dù được mệnh danh là “Thần Sáo” nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi sự tinh diệu, khéo léo của khúc sáo do nàng mang đến. Bây giờ chàng đã hiểu tại sao giang hồ lại gọi nàng là Nguyệt Âm. Nàng chính là ánh nguyệt bí ẩn, tiếng sáo của nàng chính là tiếng lòng, là tiếng nói, là thanh âm mà ánh trăng huyền ảo muốn gửi gắm đến nhân gian….Tiếng sáo vừa dứt cũng là lúc Nguyệt Âm biến mất không chút dấu vết như lúc đến, gây cho mọi người một chút hụt hẫng khó tả. Shinichi khẽ thốt lên:

Thân thủ nhanh thật. Không hổ danh là Đệ Nhất Sát Thủ.Đoạn Tình Phong…. Nghĩa là hãy giống như cơn gió, lạnh lùng bay đi để cắt đứt một mối tình._Kaito lặng lẽ nói.Đại ca, nhị ca nhìn kìa._Sonoko hốt hoảng chỉ về phía Huyết Sát Bảng. Mọi người cũng thoát khỏi dư âm do khúc sáo mang đến vội vàng hướng đến đài sen. Điều mà họ quan tâm nhất bây giờ chính là người thứ 7 bí ẩn kia.Trên Huyết Sát Bảng với một trăm gương mặt khác nhau như trước nhưng không biết từ đâu một chiếc trâm cài tóc hình hoa lan tím đã ghiêm chặt vào cái tên của một người. Mọi người ai ai cũng ngỡ ngàng khi biết đáp án người thứ 7 là ai. Eisuke khẽ thở dài:

Ta đã biết là sẽ có chuyện bất thường xảy ra mà. Nàng chưa từng thổi khúc sáo nào bi thương đến vậy. Trái tim nàng có lẽ đang tổn thương rất sâu sắc.Công tử. Không phải người nói người thứ 7 mà Nguyệt Âm sẽ thủ tiêu là người đứng đầu Huyết Sát Bảng sao giờ lại là người khác vậy?_tiểu nô bọc vẫn ngây ngốc hỏi. Nhưng Eisuke không trả lời mà lặng lẽ đứng lên, buồn bã nói:Chúng ta về thôi.Hattori cũng bất ngờ không kém. Chàng đã luôn luôn đến đây 5 năm rồi nhưng chưa bao giờ thấy sự việc này xảy ra. Kaito bất giác mỉm cười:

Nhị đệ. Lần này đệ lại thắng huynh rồi. Nguyệt Âm này cũng thú vị quá đấy chứ.Đại ca, nhị ca, 2 người đừng nên khinh xuất. Nàng không phải hạng tầm thường đâu.Đệ nói câu này 2 lần rồi đấy. Huynh tự có cách sắp xếp.Tam đệ nói đúng đấy. Chúng ta luôn quan sát nàng từng li từng tí nhưng nàng ra tay phóng cây trâm vào Huyết Sát Bảng lúc nào không ai phát giác._Shinichi điềm đạm nói, chàng cũng rất bất ngờ về thân thủ nhẹ nhàng thanh thoát nhưng nhanh lẹ của Nguyệt Âm. Nàng đúng là một cao thủ. Kaito nở nụ cười nửa miệng tuyệt đẹp:Không cần đệ nhắc. Chỉ cần nắm được điểm yếu của nàng là ổn rồi. Vậy sát thủ của ta là ai nhỉ?Là Hỏa Long – tay sai đắc lực nhất của Cát Chủ Lâu Nguyệt Cát._Hattori.Vậy xem ra hôm nay chúng ta đến đây cũng có lợi đó nhỉ. À mà xin nhắc Thái tử một chuyện nhé. Đệ chỉ còn 7 tháng để tồn tại trên đời này thôi đấy. Khi nào gặp chính diện Nguyệt Âm nhớ báo cho huynh một tin nhé. Huynh rất tò mò về vị cô nương này đấy._Kaito vừa đứng lên vừa nở nụ cười châm chọc. Shinichi cũng cầm thanh Long Huyết bước về phía cánh cổng, lãnh đạm đáp trả:“Thần Sáo” cũng nên cẩn thận. Theo đệ thấy thì tiếng sáo của nàng lay động lòng người và tuyệt vời hơn tiếng sáo chán ngắt của huynh đấy. Liệu mà luyện tập công phu hơn đi nhé.Kaito tức giận nhưng không nói gì. Quả thật ngay cả chàng cũng bị tiếng sáo hút hồn thì đâu nói ai được. Không ai để ý rằng ở trong góc tối của khuôn viên, một người đàn ông khẽ mỉm cười….

Bốn người họ thong dong ra về, bỏ lại sau lưng rừng hoa anh đào tuyệt đẹp, bỏ lại sau lưng Huyết Sát Bảng huyền thoại, một cơn gió thoáng qua lay động bức họa của một chàng trai tuyệt mĩ đề tên Shinichi Kudo, chiếc trâm cài tóc hình hoa lan tím được nhắm chuẩn xác vào bàn tay chàng, nhìn từ xa giống như chàng đang cầm một chiếc trâm cài tóc mà thôi….. Ra khỏi Tinh Nguyệt Thành,Sonoko bỗng nhiên im lặng đến lạ, Hattori khẽ hỏi:

Tiểu công chúa. Người sao vậy?Các huynh cứ chém chém giết giết làm gì hiểu trái tim của nữ nhân. Nguyệt Âm – tỉ ấy thật đáng thương, yêu một người nhưng không dám nói, yêu một người nhưng không thể đến bên người đó, chỉ còn cách đoạn tuyệt mối tình này mà rời đi. Thật là thương tâm._Sonoko sụt sùi.Sao muội biết rõ như vậy?_Hattori thắc mắc.Thì trong tiếng sáo của tỉ ấy nói rõ vậy mà. Muội cảm nhận được điều đó. Nhị ca, nếu có cơ hội gặp tỉ ấy huynh nhớ nói với muội nha. Muội muốn chia sẽ nỗi buồn của tỉ ấy.Làm cho tỉ ấy không phải cô đơn, lẽ loi nữa._Sonoko cầm lấy cánh tay Shinichi nũng nịu. Shinichi cười khẽ:Tiểu công chúa của huynh ơi? Sao muội lại thánh thiện đến vậy. Nàng ấy sẽ đến giết ca ca của muội đấy. Muội với đại ca không lo cho ta mà toàn để tâm đến nàng ấy là sao?Nhị ca võ nghệ cao cường, muội tin tỉ ấy sẽ không thể làm hại huynh được. Huynh hứa với muội đi. Không bao giờ được ra tay với tỉ ấy. Có chuyện gì cũng đưa tỉ ấy đến cho muội. Muội sẽ giải quyết giúp huynh. Huynh hứa đi.Được rồi. Huynh hứa. Bây giờ phải về Hoàng Cung thôi. Phụ Hoàng và Mẫu Hậu chắc đang lo lắng cho muội đấy. Mau đi thôi.Nói rồi Shinichi nhẹ nhàng ôm eo Sonoko dùng khinh công bay nhanh qua cánh rừng, lướt qua từng mái nhà và về Hoàng Cung chỉ trong vài phút. Hattori và Kaito cũng nối bước theo sau. Đêm Nguyên Tiêu trôi qua nhanh chóng như vậy….

Chàng nắm giữ hàng ngàn hàng vạn sinh mệnh nhưng vận mệnh của chàng lại nằm trong tay nàng. Nàng – chính là Nguyệt….Âm….có phải chăng đây chính là ĐỊNH MỆNH???...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro