Chap 2 : Nhân duyên - Nghiệt duyên ???

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Cung Osaka….

Một gã nam nhân to cao, thân mặc áo giáp của quan binh, gương mặt lạnh lùng đầy sát khí, nhưng không dấu được sự vui mừng trong đáy mắt, được triệu kiến vào Cung gặp Hoàng Thượng, đến nơi hắn vội vàng quỳ xuống, khấu đầu:

Tham kiến Hoàng Thượng. Hoàng Thượng vạn tuế vạn vạn tuế.Bình thân. Việc trẫm giao ngươi làm đến đâu rồi?_Hoàng Thượng - Người đứng đầu vương quốc Osaka – Gin Miyano nhướn mày hỏi, giọng nói uy quyền đầy đe dọa.Bẩm Hoàng Thượng. Thành công mỹ mãn ạ._Vodka cười nói, lần này hắn đã lập được đại công nên thích thú vô cùng. Gin vẫn lạnh giọng nói:Cụ thể xem.Hạ thần đã cho người bí mật đến giao dịch với Lâu Nguyệt Cát theo mật chỉ của Hoàng Thượng. 2 ngày trước đích thân hạ thần đến Tinh Nguyệt Thành….Kết quả?_Gin trầm giọng ngắt lời, một sự khó chịu hiện lên trong đáy mắt. Vodka hốt hoảng vội vàng nói:Dạ bẩm Hoàng Thượng. Kết quả đúng như Người dự đoán Thái tử Kudo sẽ do Nguyệt Âm đảm nhận còn Kaito Kuroba giao cho Hỏa Long xử lý. Nhưng…._Vodka ngập ngừng không biết có nên nói hay không.Có gì khác lạ?Dạ vâng. Rõ ràng hạ thần đã ra giá cho Thái tử cao hơn Kaito nhưng kì lạ là trên Huyết Sát Bảng Kaito lại đứng đầu Bảng. Hạ thần cứ tưởng lần này sẽ thất bại nhưng không ngờ Nguyệt Âm lại không chọn người đứng đầu Bảng là Kaito mà lại chọn người đứng thứ 2 là Thái tử Kudo.Chắc chắn bọn chúng đang có âm mưu. Ngươi lập tức đi điều tra rõ ràng cho trẫm._Gin lạnh lùng ra lệnh.Hạ thần xin tuân lệnh._Vodka chắp tay hành lễ.Được rồi. Ngươi lui xuống đi. Lần sau bẩm báo ngắn gọn. Bằng không ngươi tự biết hậu quả.Hạ thần biết tội. Hạ thần xin cáo lui._Vodka run sợ khấu đầu rồi vội vàng lui xuống, ở lại một giây nào nữa chắc hắn đứng tim chết ngay tại chỗ rồi.Một mình trong thư phòng, Gin nhẹ nhàng ngửa đầu ra ghế, nhắm mắt suy ngẫm: “Kế hoạch xem ra đã thành công một nửa, chỉ còn chờ kết quả từ Lâu Nguyệt Cát lần này nữa là tất cả bọn chúng sẽ nằm gọn trong tay ta. Kể từ bây giờ phải hành động cẩn thận hơn.” Gin mở mắt ra lệnh:

Người đâu.Bẩm Hoàng Thượng. Có nô tài.Truyền đại công chúa và nhị công chúa vào Cung cho trẫm.Nô tài xin tuân mệnh.1 khắc sau, đại công chúa và nhị công chúa cùng diện kiến, Shiho chắp tay nói:

Tham kiến Phụ Hoàng. Đêm khuya Phụ Hoàng cho triệu kiến Hoàng nhi và Hoàng muội có điều gì dặn dò ạ?Shiho. Phụ Hoàng biết con là một nữ nhi nhưng Phụ Hoàng tin tưởng chuyện này hoàn toàn nằm trong khả năng của con. _Gin ân cần nói.Xin Phụ Hoàng phân phó. Hoàng nhi sẽ dốc sức thi hành._Shiho lạnh giọng nói, nàng biết Phụ Hoàng đang trù tình chuyện gì đó. Nếu không bất đắc dĩ thì sẽ không triệu kiến nàng và Kazuha. Nhưng nàng cũng biết Phụ Hoàng trước nay là người tàn bạo, thâm sâu khó lường, đừng nói dân chúng Osaka mà ngay cả nàng và Kazuha đều không đồng tình ủng hộ. Nàng ước chi không phải là công chúa, là nữ nhi của Phụ Hoàng thì tốt biết bao.Con và Kazuha là môn hạ của phái Minh Xuân đúng không?Bẩm Phụ Hoàng vâng ạ. Có phải Phụ Hoàng muốn Hoàng nhi và Hoàng muội bước chân vào giang hồ?Con rất thông minh. Nhưng thông minh quá, nhiều khi không tốt. Phụ Hoàng muốn 2 con bí mật điều tra Lâu Nguyệt Cát._Gin cười lạnh nói.Hoàng nhi tuân mệnh._Shiho và Kazuha đồng thanh đáp.Được rồi. Hai con lui xuống đi. Ngày mai lập tức khởi hành.Hoàng nhi xin cáo lui.Shiho và Kazuha lập tức rời khỏi thư phòng trở về Cung Nhật Huyên – nơi ở của đại công chúa. Vừa về đến Cung, Kazuha đã thở phào nhẹ nhõm:

Tỷ tỷ, muội sợ chết khiếp. Đang đêm Phụ Hoàng triệu kiến làm muội suýt đứng tim. Không ngờ Phụ Hoàng lại cho chúng ta xuất cung ngao du giang hồ.Muội đừng vội mừng. Xuất cung lần này không đơn giản là ngao du đâu. Phụ Hoàng ắt có dụng ý gì đó. Chúng ta nhất định phải đề phòng._Shiho trầm mặt nói, gương mặt xinh đẹp tựa như hoa của nàng khẽ nhíu mày.Phụ Hoàng ra lệnh bảo chúng ta điều tra Lâu Nguyệt Cát, điều này chả phải là điều chúng ta đang cần sao?_Kazuha nhanh nhảu nói.Đúng vậy. Năm xưa, Sư phụ bị Nguyệt Âm – Đệ Nhất Sát Thủ của Lâu Nguyệt Cát sát hại. Sư phụ là người duy nhất trên đời này thương yêu chúng ta, coi chúng ta như nữ nhi ruột thịt. Mối thù này không trả chúng ta làm sao đối mặt với sư phụ, với các sư tỷ, sư muội đồng môn. Lần này có cơ hội, tỷ nhất định phải khiến nàng ta sống không bằng chết._Shiho lạnh lùng nói, đôi tay nàng nắm chặt thành nắm đấm, hận không thể băm thây Nguyệt Âm thành trăm mảnh. Kazuha vội vàng khuyên can:Tỷ tỷ, tỷ bình tĩnh lại đi. Năm xưa chả phải Sư phụ trước khi lâm chung đã căn dặn không được tìm Nguyệt Âm báo thù sao? Tỷ cứ chất chứa mãi thù hận sẽ khiến sư phụ đau lòng đó.Tỷ không làm được. Muội biết không. Tỷ không làm được. Ngày ngày tỷ đều truy tìm tin tức nàng ta, ngày ngày tỷ đều dặn lòng mình phải tuân theo lời giáo huấn của sư phụ: không được để hận thù chi phối hành động. Nhưng tỷ không làm được. Sư phụ và muội là người thân nhất trên đời của tỷ. Tỷ làm sao có thể…có thể….tha thứ cho nàng ta……_Shiho đã không kiềm nén được cảm xúc của mình, một giọt nước mắt khẽ lăn nhẹ trên gò má xinh xắn nhưng đượm buồn. Kazuha lặng lẽ ôm Shiho vào lòng:Muội hiểu. Muội cũng giống như tỷ nhưng tỷ hãy nghĩ thoáng hơn đi. Trên đời này còn bao nhiêu việc cần chúng ta phải làm. Đừng mãi đắm chìm trong thù hận. Chẳng phải tỷ còn muội, còn Shinichi, còn Kaito chưởng môn phái Dương Đình đó sao. Hai huynh ấy nhất định sẽ ở bên tỷ, bảo vệ cho tỷ mà.Chúng ta không còn cơ hội nữa rồi. Muội có biết thân phận thực sự của hai huynh ấy không?_Shiho mỉm cười buồn bã.Muội không biết. Tỷ điều tra được gì phải không?_Kazuha sốt sắng hỏi.Đúng vậy. Muội còn nhớ tỷ đã cho người bí mật theo dõi Tinh Nguyệt Thành vào đêm Nguyên Tiêu chứ? Như Phong vừa báo lại với tỷ là đã thấy hai huynh ấy đi cùng với một vị công tử và một vị cô nương vào thành. Khi Shinichi xưng danh trước cổng Tinh Nguyệt, Hàn Băng đã nói rằng: “Tinh Nguyệt Thành cung nghênh Thái Tử, Công tử Kuroba, Công tử Mori và Công chúa đại giá quang lâm.”Nghĩa là…._Kazuha hốt hoảng nói.Nghĩa là Shinichi chính là Thái tử đương triều Tokyo, Kaito chính là công tử của thừa tướng đương triều._Shiho cười trong nỗi đắng cay không thể nói thành lời.Shinichi. Huynh ấy là Thái tử sao? Nhưng huynh ấy và tỷ yêu nhau thật lòng mà. Ngay cả Kaito, huynh ấy cũng rất yêu tỷ. Lẽ nào ông trời nhẫn tâm đối xử với chúng ta cay nghiệt vậy sao?Chúng ta không thể thay đổi số mệnh. Vận mệnh đã an bài tỷ và huynh ấy mãi mãi không thể đến bên nhau, mãi mãi tỷ không bao giờ chạm tới được huynh ấy. Xem ra tỷ và huynh ấy chỉ có thể gọi là “Nghiệt duyên” mà thôi._Nước mắt không hiểu sao lại rơi không ngừng, nàng đã rất cố kiềm nén nhưng tất cả chỉ là niềm đau. Kazuha đau lòng khôn nguôi, nàng phải làm sao để kéo tỷ tỷ thân yêu của nàng ra khỏi số mệnh nghiệt ngã này, Kazuha bất chợt nắm chặt tay Shiho nói:Tỷ, tỷ kêu huynh ấy đưa tỷ đi đi. Hai người hãy rời khỏi đất nước này, trốn đến một nơi thật xa không ai có thể tìm thấy. Muội sẽ bảo vệ tỷ. Dù muội có hy sinh cả tính mạng cũng nhất quyết bảo vệ tỷ khỏi sự truy đuổi của Phụ Hoàng.Kazuha. Muội thực là ngây thơ và đáng yêu. Cảm ơn muội đã không tiếc tính mạng mà hy sinh vì tỷ. Nhưng không ai có thể thoát khỏi Phụ Hoàng. Người nắm rõ mọi chuyện trong lòng bàn tay. Vả lại huynh ấy là Thái tử, là tương lai của cả vương quốc Tokyo. Tỷ không muốn liên lụy đến huynh ấy. …Được rồi. Chúng ta dừng lại ở đây thôi. Muội mau trở về Cung chuẩn bị tư trang. Ngày mai chúng ta lên đường._Shiho cố gắng nặng ra nụ cười trấn an Kazuha. Nhưng Kazuha không muốn bỏ cuộc kiên quyết nói:Đêm nay muội sẽ ở đây cùng tỷ.Không được. Muội trở về Cung đi. Nghe lời tỷ. Tỷ không sao đâu._Shiho nhẹ nhàng khuyên sau đó quay ra ngoài cửa ra lệnh:Người đâu. Đưa nhị công chúa hồi Cung.

Kazuha còn chần chừ nhưng Shiho đã nhanh chóng đẩy nàng ra cửa. Khép nhẹ cửa lại nàng trở về với không gian tĩnh mịch thường ngày. Nàng có nên oán trách số mệnh đẩy đưa cho nàng gặp chàng, cho nàng biết thế nào là hạnh phúc của tình yêu, cho nàng hiểu được trên đời này còn có một tình cảm mãnh liệt không kém tình thân. Vì chàng, nàng đã có khi quên mất mối thù của mình. Vì chàng, nàng trở nên vui vẻ, nhiệt tình, sống tình cảm hơn. Nhưng tại sao ông trời lại trêu đùa nàng như vậy, cho nàng tất cả rồi nhẫn tâm cướp đi chỉ trong nháy mắt. Nàng phải làm sao đây? Nàng có nên cho chàng biết sự thật hay giấu kín tất cả cho đến khi tự chàng phát hiện ra. Đêm hôm đó nàng dần chìm vào giấc mộng trong khi hai hàng nước mắt vẫn lặng lẽ rơi…………

Cũng vào đêm đó, tại Tinh Nguyệt Thành…..

Trong gian phòng uy nghiêm, bề thế như Cung Điện Hoàng Cung, một nữ nhân xinh đẹp, kiêu sa nhưng băng lãnh, đáng sợ . Nàng mặc một chiếc xiêm y lộng lẫy, mang màu đen huyền ảo đang ngồi trên chiếc ghế cao cao tại thượng, gương mặt lạnh lùng, tối tăm đầy sát khí. Xung quanh có khoảng 7 người cũng toàn thân một màu đen tuyền, có 5 nữ nhân và 2 nam nhân. Bảy người họ đồng loạt quỳ gối, nói:

Tham kiến Cát Chủ.Tất cả đứng lên cho ta. Chuyện lớn như vậy mà các ngươi dám thông đồng giấu ta. Có phải muốn tạo phản?_Cát Chủ tức giận nói, gương mặt nàng ta không còn chút huyết sắc.Chúng đệ tử không dám._bảy người đồng loạt khấu đầu, run sợ. Từ trước đến nay họ chưa bao giờ thấy Cát Chủ tức giận đến như vậy. Cát Chủ lạnh giọng quát:Đưa Nguyệt Âm đến đây. Ta không tin không trị được nàng ta. Làm trái ý ta chỉ có một kết cục là…chết…..Cát Chủ không cần trút giận lên đầu họ. Nguyệt Âm xin tham kiến Cát Chủ._một nữ tử thân mặc bạch y thanh thoát, nhẹ nhàng, điềm tĩnh bước vào phòng không chút sợ hãi. Gương mặt nàng so với Cát Chủ chưa chắc ai lãnh khốc, tuyệt tình hơn.Ngươi to gan quá nhỉ? Đừng tưởng từ trước đến nay ta cưng chiều ngươi hết mực thì được nước làm tới. Ngươi chẳng qua chỉ là một tiểu nữ tử không nhà không cửa, không cha không mẹ, căn bản không là cái thá gì cả.Nguyệt Âm nào dám nhận tấm chân tình của Cát Chủ. Người nên dành một ít cho lê dân bá tánh, cho những người đã vong mạng trong tay Người thì hơn._Nguyệt Âm nghiên đầu nói.Ngươi…ngươi…._Cát Chủ tức giận không thể nói nên lời.Nguyệt Âm. Ngươi đừng nói nữa._Hàn Băng vội vàng nói, dường như nàng đã nhận ra mục đích của Nguyệt Âm, chính là muốn chọc giận Cát Chủ để được chết. “Muội thật là ngu ngốc”_Hàn Băng trách thầm, rồi quay về phía Cát Chủ dập đầu vừa khóc vừa nói:Xin Cát Chủ khai ân. Nguyệt Âm chỉ là tuyệt vọng quá nên mới sinh nông nổi, nói những lời đả kích Cát Chủ. Xin Cát Chủ bớt giận. Nể tình Nguyệt Âm đã ở cạnh Người từ khi mới sinh ra, được Người chăm sóc nuôi nấng đến tận bây giờ. Tình cảm cũng không ít. Xin Người hãy suy xét lại._Nàng cảm thấy lần này Cát Chủ quyết không nương tay, Cát Chủ vẫn trầm mặt không nói gì. Nguyệt Âm vội vàng lại đỡ Hàn Băng đứng dậy, gương mặt có chút cảm động, khóe mắt rưng rưng nhưng không để ai nhận ra:Băng tỷ. Cảm ơn tỷ đã lo lắng cho muội trong suốt thời gian qua. Lần này xem như tất cả đã kết thúc. Muội muốn thoát khỏi đây lâu lắm rồi. Chết cũng xem như là sự giải thoát cho muội mà. Tỷ không cần phải cầu xin Cát Chủ. Mọi người còn cống hiến cho Cát Chủ lâu dài, đừng vì muội mà bị liên lụy. Không đáng đâu. Xem như giúp muội trả công ơn dưỡng dục của Cát Chủ bấy lâu nay. Có được không?_Nguyệt Âm ngữ khí nhẹ nhàng giống như cầu khẩn.Muội đừng nên cố chấp như vậy. Mau cầu xin Cát Chủ đi. Muội là người Cát Chủ thương nhất. Nhất định Cát Chủ sẽ nương tay mà._Hàn Băng nài nỉ Nguyệt Âm nhưng đổi lại chỉ là nụ cười chua chát:Tỷ đừng quên nguyên tắc của Lâu Nguyệt Cát. Không ai được tự ý hành động mà không có chỉ thị của Cát Chủ. Rõ ràng người mà Cát Chủ muốn muội thủ tiêu chính là Kaito Kuroba nhưng muội lại chọn Thái Tử Shinichi Kudo. Đây là điều cấm kị của Lâu Nguyệt Cát. Tỷ nghĩ muội còn cơ hội sao?Sau một khoảng thời gian im lặng cuối cùng Cát Chủ cũng hừ một tiếng, lạnh giọng nói:

Ngươi biết rõ như vậy mà vẫn làm? Ngươi vì tên tiểu tử đó mà không tiếc sinh mạng đối đầu với ta, đối đầu với Lâu Nguyệt Cát, đối đầu với nơi nuôi dưỡng, giáo dục ngươi sao?Nguyệt Nhi thực sự không thể ra tay với huynh ấy. Huynh ấy là niềm tin, là hạnh phúc duy nhất trên đời này của Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi không thể xuống tay. Rõ ràng Cát Chủ cũng biết điều đó tại sao lại ép buộc Nguyệt Nhi chứ?_Nguyệt Âm đau lòng nói. Cát Chủ thở dài:Nguyệt Nhi. Từ trước đến nay ta xem ngươi như nữ nhi của ta. Tình cảm của ngươi ta đều biết rõ. Đáng lẽ ra 15 năm trước ta không nên để ngươi có cơ hội trốn thoát khỏi đây. Ngươi cũng sẽ không gặp hắn, không vì hắn mà si tình. Tuy ngươi không nói ra nhưng ta biết trong lòng ngươi vẫn chưa quên được hắn. Vì thế là mới cố tình đưa hắn lên đầu Bảng Huyết Sát. Mục đích ép ngươi ra tay đoạn tuyệt với mối tình không có kết quả này nhưng ngươi vẫn phản bội ta. Ngươi vì hắn mà phản bội ta. Nguyệt Nhi, ngươi có biết ta đau lòng thế nào không? Nếu không phải hôm nay ta có việc ra khỏi thành thì ta vẫn bị các ngươi thông đồng che mắt. Thật nực cười, ta là Cát Chủ của Lâu Nguyệt Cát vậy mà chuyện kinh thiên động địa ở Lâu Nguyệt Cát lại phải nghe người ngoài bàn tán mới biết sao? Ta đã dạy các ngươi thế nào? Đã là sát thủ thì tuyệt đối không được có tình cảm. Vậy mà các ngươi đều phản bội ta.Cát Chủ. Việc này không liên quan đến họ. Là chính Nguyệt Nhi bảo họ làm vậy. Mọi tội lỗi đều do Nguyệt Nhi gây ra. Nguyệt Nhi xin lấy cái chết để đền tội.Lời nói vừa dứt, một đường kiếm sáng chói hiện ra, đó chính là thanh kiếm huyền thoại Thiên Phụng của Nguyệt Âm. Mọi người ai ai cũng bất ngờ. Nguyệt Âm ra tay quá nhanh không ai kịp ngăn cản. Ngay cả Cát Chủ cũng kinh ngạc không thốt nên lời. Bỗng nhiên ….Choang….tiếng va chạm giữa 2 thanh kiếm sắc bén nhất Lâu Nguyệt Cát vang lên, ánh sáng tỏa ra chói mắt. Trong Lâu Nguyệt Cát chỉ có thanh kiếm Phương Khuynh mới đối đấu được với Thiên Phụng của Nguyệt Âm mà thôi. Nguyệt Âm bị tấn công bất ngờ nên vô tình để rơi kiếm, nam nhân kia cũng không chịu nổi kiếm khí mạnh mẽ của Nguyệt Âm nên lùi dần 3 bước. Nàng vội vàng rút ra một thanh đoản đao nhưng lập tức bị Cát Chủ nhanh chóng điểm huyệt không thể nhúc nhích. Nàng bi thương nói:

Hỏa Long. Tại sao huynh lại về đúng lúc này cơ chứ? Tại sao huynh lại cản muội? Huynh biết muội muốn rời khỏi cái nơi tàn nhẫn, vô nhân tính này mà. Tại sao huynh không thành toàn cho muội?Nguyệt Nhi. Huynh không thể để muội dùng cách này rời khỏi đây. Huynh không thể nhẫn tâm đứng nhìn muội đi vào chỗ chết._Hỏa Long cũng bất lực nói.Muội là đang giải thoát chứ không phải là chết. Huynh hiểu không?

………….Bốp………….

Một tiếng động vang lên bất ngờ, gương mặt của Nguyệt Âm in hằn năm dấu tay của Cát Chủ, một giọt máu khẽ chảy nơi khóe môi nàng, Cát Chủ lạnh lùng nói:

Ngươi muốn chết? Không đơn giản vậy đâu. Muốn chết thì đem đầu Shinichi Kudo về đây cho ta. Lúc đó ngươi muốn đi hay ở thì tùy ngươi.Không. Tôi không muốn giết người nữa. Bà có biết bàn tay tôi nhuốm máu bao nhiêu người không hả? Hằng đêm tôi đều bị họ tra tấn, ám ảnh. Tôi không muốn sống nữa. Chẳng lẽ chết bà cũng không thành toàn cho tôi sao?Nếu ngươi muốn chết thì được thôi. Ngươi chết đi. Kaito Kuroba cũng sẽ chết theo ngươi. Ta không tin Lâu Nguyệt Cát không san bằng được một phái Dương Đình nhỏ nhoi. Ta sẽ khiến hắn chết mà không có chỗ chôn._Cát Chủ cười lạnh nói, mọi người ai ai cũng rùng mình. Nguyệt Âm hốt hoảng nói:Cát Chủ. Xin người hãy tha cho huynh ấy. Một mình Nguyệt Nhi chịu tội là được rồi. Cầu xin người.Chỉ cần ngươi mang thủ cấp của Shinichi Kudo về đây, ta sẽ cho ngươi toại nguyện. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Đồng ý hay không?_Cát Chủ lạnh lùng quay mặt đi nói.Nguyệt Nhi chấp nhận. Xin người hãy tha cho huynh ấy. Việc gì Nguyệt Nhi cũng sẽ làm.Ta có nói là sẽ tha cho hắn sao? Sống chết của hắn ngươi muốn quản thì quản không muốn quản thì tùy ngươi. Hỏa Long vẫn sẽ truy sát hắn đến cùng. Ngươi cũng có thể giết Hỏa Long để trừ hậu họa._Cát Chủ mỉm cười nói, gương mặt điềm tĩnh đến lạ. Nguyệt Âm quay sang liếc nhìn Hỏa Long, rồi thở dài nói:Long huynh. Xem ra chúng ta sẽ phải đối đầu với nhau rồi. Xin huynh đừng vì tình nghĩa giữa 2 chúng ta mà nương tay cho muội. Như vậy Cát Chủ sẽ không để huynh sống yên. Sau này gặp nhau chúng ta là thù địch. Huynh hãy bảo trọng.Nguyệt Nhi. Muội cũng nên bảo trọng._Hỏa Long buồn bã nói.Nói rồi Nguyệt Âm quay lưng bước đi, nàng có thể tự giải huyệt đạo chỉ trong vòng 1 khắc. Mọi người chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì một tiếng nói băng lãnh phát ra làm tê cóng lòng người:

Khoan đi đã. Tội chết có thể tha nhưng tội sống làm sao dễ dàng cho qua như vậy. Ngươi đã phạm vào điều cấm kị của Lâu Nguyệt Cát đâu thể không có hình phạt nào. Như vậy làm sao sau này ta răn đe kẻ khác.Nguyệt Nhi biết tội. Xin Cát Chủ ra hình phạt._Nguyệt Âm dừng bước, quay lại quỳ xuống nói.Tốt. Ngươi rất hiểu chuyện. Vì vậy ta làm sao nỡ buông tha cho ngươi. Ta đang rất là buồn chán. Muốn thêm một chút kích thích. Hàn Băng. Ngươi và Nguyệt Nhi thử xem ai võ công cao hơn. Chỉ cần ngươi thắng Nguyệt Nhi ta sẽ để cho ngươi thế chỗ của nó._Cát Chủ cười lạnh nói. Nguyệt Âm và Hàn Băng tròn mắt nhìn nhau. Cuối cùng Nguyệt Âm mỉm cười gật đầu cầm thanh kiếm Thiên Phụng đứng dậy. Hàn Băng cũng chậm rãi rút kiếm ra. Tuy võ công của nàng cũng thuộc hàng cao thủ trong Lâu Nguyệt Cát nhưng lần này nàng biết chắc sẽ chết trong tay Nguyệt Âm. Võ công của Nguyệt Âm còn cao hơn cả Hỏa Long một bậc, nếu không phải lúc nãy mất cảnh giác thì nàng sẽ không bị đoạt kiếm dễ dàng như vậy. Còn so với Cát Chủ thì Nguyệt Âm cũng chưa chắc thua Người. Lần này nàng đã nắm chắc cái chết trong tay nhưng nàng không có khả năng kháng cự hay từ chối.Hàn Băng cầm kiếm bước lên một bước, vận nội công giải thoát kiếm khí, kiếm khí tỏa ra khắp nơi, bao lấy nàng, vừa bảo vệ cũng vừa tấn công. Nàng miễn cưỡng nói:

Nguyệt Nhi. Ra tay đi. Dù tỷ có chết trong tay muội cũng cam lòng. Muội phải sống thật tốt. Đừng chôn vùi tuổi thanh xuân ở đây, cũng đừng đem tất cả trái tim trao cho hắn. Hắn không còn nhớ đến sự tồn tại của muội vì vậy hãy quên hắn đi. Đừng vì hắn mà chìm trong đau khổ. Hãy sống giùm phần tỷ nữa nhé.Dứt lời Hàn Băng dùng hết tất cả công lực tu luyện được tấn công. Nàng biết Cát Chủ nắm rõ võ công của từng người. Nếu nàng không dùng hết sức thì Nguyệt Âm sẽ không thoát khỏi đây dễ dàng. Chỉ cần một mình nàng hy sinh thì mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng mọi sự đâu thoát khỏi chữ ngờ. Khi nàng chỉ còn 2 bước nữa thì kiếm khí sẽ chạm vào người Nguyệt Âm, Nguyệt Âm bỗng nhiên buông kiếm thả rơi xuống đất, đứng yên bất động. Quá bất ngờ, Hàn Băng chỉ kịp nhích mũi kiếm xuống phía dưới vài phân thì đã đâm ngay vào bụng của Nguyệt Âm. Máu loang ra khắp nơi, chảy không ngừng, thấm đẫm bộ bạch y. Kiếm khí xẹt qua da thịt nàng hàng ngàn hàng vạn đường. Trên người nàng không có chỗ nào là không có máu. Hàn Băng đau lòng khóc nức nở không nói nên lời. Tại sao nàng lại không nhận ra là Nguyệt Âm sẽ làm vậy? Tại sao không tin tưởng Nguyệt Âm sẽ không đánh trả? Cát Chủ cũng thất kinh không kém, bàn tay đã nắm chặt đầy tức giận, khóe mắt long lanh ngấn lệ, một giọt nước mắt khẽ rơi, cố gằn lòng không chạy về phía Nguyệt Âm. Hỏa Long vội vàng lao đến bế Nguyệt Âm đi trị thương nhưng bị Nguyệt Âm ngăn lại:

Huynh đưa muội đến Doanh Trinh Thành đi. Muội có việc phải làm. Huynh yên tâm. Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Không có gì nghiêm trọng.Rồi nàng quay sang Hàn Băng đang khóc thút thít ở bên cạnh, mỉm cười trấn an:

Băng tỷ. Muội không sao đâu. Tỷ biết muội rất giỏi y thuật mà. Chút vết thương này không đáng gì cả. Việc của Lâu Nguyệt Cát giao lại cho tỷ. Muội đi đây. Có cơ hội thì tỷ muội chúng ta sẽ gặp nhau hàn huyên nhé.Nói rồi nàng cùng Hỏa Long bước ra khỏi phòng, rời khỏi Tinh Nguyệt Thành……………..

Doanh Trinh Thành……..

Đại tướng quân. Doanh Trinh Thành tạm thời đã ổn định. Hoàng Thượng có khẩu dụ truyền Người về Kinh._Một viên tướng khấu đầu bẩm báo. Đại tướng quân Mori khẽ chau mày:Được rồi. Ngươi lui xuống đi. Ra lệnh cho các tướng lĩnh vào Tổng Trại bàn quân cơ.Tuân mệnh.Cuộc họp kéo dài khoảng nửa ngày thì Đại tướng quân cùng 50 binh sĩ cưỡi ngựa trở về Kinh Thành. Khi sắp ra khỏi địa phận Doanh Trinh Thành bỗng nhiên có tiếng nữ tử rên khẽ trong rừng trúc:

Có ai không? Làm ơn cứu tôi? AAA….Đau quá. Cứu tôi với.Đại tướng quân vội vàng thắng dây cương chạy đến bên cạnh nữ tử nọ, nhẹ nhàng hỏi:

Ngươi là ai? Tại sao lại bị thương nặng thế này?Trên người nữ tử này có vô vàn vết kiếm chém, máu túa ra khắp nơi, ở bụng ở có một vết kiếm đâm rất nặng. Tiểu nữ tử khẽ thì thào:

Đại nhân mau cứu tiểu nữ. Tiểu nữ đang cùng nô tỳ trở về tư gia thì gặp bọn binh lính tàn dư của Osaka trong trận chiến tại Doanh Trinh Thành. Chúng muốn chiếm đoạt tiểu nữ, tiểu nữ bất chấp tất cả bảo toàn trinh tiết nên bị bọn chúng dùng kiếm đâm, nhờ người nô tỳ hy sinh tính mạng tiểu nữ mới thoát khỏi chúng. Tiểu nữ…tiểu nữ…._tiểu nữ tử đã kiệt sức không thể nói nên lời, ngất đi trong tay Đại tướng quân. Đại tướng quân hốt hoảng nói:Người đâu. Mang ngựa đến đây cho ta.Nói rồi, Đại tướng quân bế tiểu nữ tử nhảy lên lưng ngựa, phi nước đại tiến về Kinh Thành. Không hiểu sao ông lại có cảm giác rất thân quen với tiểu nữ tử này.

2 ngày sau, Kinh Thành, Phủ Đại tướng quân,….

Công tử. Lão gia đã về._Một tên nô tài vào bẩm báo với Hattori. Hattori nhanh chóng chạy vội ra cổng. Vừa tới cổng đã nghe tiếng Đại tướng quân ra lệnh:Các ngươi mau đi gọi đại phu đến đây.Sau đó đại tướng quân đích thân bế nữ tử vào trong một căn phòng sạch sẽ, gần hoa viên của phủ. Đại phu đã được triệu đến và đang bắt mạch cho nàng. Sau một hồi, đại phu kê một toa thuốc rồi cho người đi bốc. Đại tướng quân sốt sắng hỏi:

Tiểu cô nương đó có sao không?Bẩm lão gia. Cô nương ấy mất máu khá nhiều. Chỉ có vết đâm hơi sâu nhưng không nguy hiểm lắm, các vết thương còn lại đều là ngoài da. tiểu nhân đã kê một toa thuốc bổ máu và trị thương. Chỉ cần ăn uống đầy đủ, uống thuốc, tĩnh dưỡng trong vòng 1 tháng là sẽ khỏi.Cảm ơn đại phu._Đại tướng quân vui mừng nói sau đó quay sang phân phó quản gia trong phủ đưa đại phu về. Hattori bây giờ mới dám hỏi:Phụ thân. Nữ nhân này là ai vậy ạ?Suỵt… Đến thư phòng ta rồi nói chuyện. Để cho tiểu cô nương nghỉ ngơi đi.Đại tướng quân và Hattori cùng đến thư phòng. Đại tướng quân thuật lại mọi chuyện cho Hattori nghe. Nghe xong, Hattori chau mày nói:

Khẳng định cô nương ấy phải là một tiểu thư đài các, có giáo dục, không biết võ công mới bị bọn cầm thú đó hành hạ ra như thế này.Đúng vậy. Nhưng mà không hiểu sao ta lại có cảm giác rất thân quen đối với nữ tử đó. Thôi. Không nói chuyện này nữa. Hoàng Cung có biến động gì phải không? Hoàng Thượng triệu ta gấp như vậy khẳng định là có chuyện.Vâng ạ. Thái tử và Kaito đều bị Lâu Nguyệt Cát đưa vào Bảng Huyết Sát. Vả lại…_Hattori ngập ngừng. Đại tướng quân nhướn mày hỏi:Vả lại….?Kaito thì do Hỏa Long đảm nhận nhưng Thái tử thì…Thái tử sẽ do Nguyệt Âm ra tay.Cái gì? Giang hồ bây giờ dám khiêu chiến với Hoàng Cung sao?_Đại tướng quân tức giận nói. Hattori vội vàng lên tiếng:Chuyện này không quan trọng. Chúng con nghi ngờ có kẻ đứng đằng sau giật dây. Lâu Nguyệt Cát chỉ lấy tiền làm trọng không có khả năng trực tiếp đối đầu với chúng ta. Chỉ là an nguy của Thái tử cần phải bảo vệ nghiêm mật. Nguyệt Âm không phải là sát thủ tầm thường.Đúng vậy. Tối nay ta lập tức vào Cung tham kiến Hoàng Thượng bàn đối sách. Ta…Vừa lúc đó một tên nô tài hốt hoảng đứng ngoài cửa bẩm báo:

Lão gia. Tiểu thư mà lão gia mang về đã tỉnh nhưng…Đại tướng quân và Hattori nhanh chóng chạy ra hỏi:

Nhưng sao?Hình như tâm trạng của tiểu thư không ổn. Người mau đến xem đi. Nô tài sợ tiểu thư làm điều dại dột.Đại tướng quân cùng Hattori vội vàng chạy đến, vừa bước vào trong đã thấy tiểu nữ tử ôm đầu khóc nức nở, đôi mắt trong veo không vẩn đục cũng không chứa bất kì thứ gì, Đại tướng quân nhẹ nhàng tiến lại gần hỏi:

Tiểu cô nương. Cô nương là ai? Nhà cô nương ở đâu? Ta sẽ cho người đưa cô nương về.Cứ tưởng rằng sau khi nghe câu này tiểu nữ tử sẽ ổn định hơn nhưng không ngờ nàng lại càng trở nên hoảng loạn:

Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tôi là ai? Tại sao tôi không nhớ gì hết cả? Ông là ai? Ông nói đi tôi là ai? Tôi là ai?_Tiểu nữ tử siết chặt lấy cánh tay đại tướng quân hỏi dồn, đôi mắt long lanh tràn đầy lệ, sự bất lực rõ mồn một trong đôi mắt ấy. Sau đó tiểu nữ tử lại ôm đầu khóc lóc. Nàng chỉ nhắc đi nhắc lại đúng một câu: “Tôi là ai?”. Nước mắt của nàng thấm đẫm cả xiêm y, nàng bất giác lùi dần về góc giường như cố gắng bảo vệ chính mình. Không hiểu sao đại tướng quân lại đau lòng không thốt nên lời, ông nhẹ nhàng nói:Ta sẽ cố gắng tìm lại thân phận cho tiểu cô nương. Cô nương cứ yên tâm ở đây tĩnh dưỡng.Không. Tôi không ở đây. Tôi phải về nhà. Tôi là ai? Tôi ở đâu? Tên tôi là gì? Các người mau cho tôi biết đi. Tôi muốn về nhà._Tiểu nữ tử bật dậy, hốt hoảng nói, nàng lùi dần vào góc tường, nước mắt rơi lã chã không ngừng, vô cùng thương tâm. Nàng lặp đi lặp lại, tâm trạng càng trở nên bất ổn hơn, nàng hét lên trong tiếng nấc nghẹn nghào:Các người nói đi. Tôi là ai? Là ai?RAN…Tên của con là Ran. Con là nữ nhi của ta. Con là Ran Mori, là thiên kim tiểu thư của tướng quân phủ. Đây là nhà con. Ta là Phụ thân của con. Con mau lại đây đi._ Cuối cùng, Đại tướng quân không đành lòng nhìn tiểu nữ tử tự đày đọa nàng thêm nữa, ông từng bước từng bước tiến lại gần nàng kiên quyết nói.Tiểu nữ tử ngước đôi mắt long lanh nhìn đại tướng quân, dường như nàng không tin vào những điều nàng nghe được, nàng khẽ nói:

Con là Ran Mori sao? Đây là nhà của con? Người là Phụ Thân của con? Tại sao con không nhớ gì hết cả? Người gạt con đúng không?Đại tướng quân ôn tồn nói:

Ta không gạt con. Con đúng là nữ nhi của ta._Ông kéo Hattori lại nói_Đây là Ca ca của con. Con không nhớ gì hết cả vì con bị thương, phụ thân và ca ca có việc ra ngoài, con lén trốn ra ngoài chơi không may bị bọn cướp bắt được, chúng đánh con ra đến nông nỗi này. Vì thế con mới quên hết tất cả. Đại phu nói con sẽ dần dần nhớ lại thôi. Chỉ vì con quá hoảng sợ.Thật không? Người nói thật chứ?_Tiểu nữ tử nhìn khắp lượt người trong phòng, mọi người đều khẽ gật đầu. Hattori cũng mỉm cười gật nhẹ đầu, không hiểu sao cậu lại muốn bảo vệ che chở tiểu cô nương này đến vậy. Đại tướng quân nhẹ nhàng mỉm cười, chìa tay về phía tiểu nữ tử nói:Ran Nhi. Lại đây với phụ thân nào. Nhẹ nhàng thôi. Con đang bị thương.Tiểu nữ tử dường như đã tin là sự thật, từ từ đặt bàn tay thon thả lên tay của đại tướng quân, được đại tướng quân chậm rãi đỡ lại giường, nhẹ nhàng nằm xuống. Tiểu nữ tử thủ thỉ nói:

Xin lỗi phụ thân. Tại con không tốt. Con không nhớ ra người, không nhớ được ca ca. Người không trách con chứ?Không. Làm sao ta trách con được. Từ nay con sẽ là Ran Nhi, là tiểu nữ yêu quý của ta. Con nghỉ ngơi chút đi. Ta ra ngoài làm một số chuyện rồi sẽ về thăm con._Đại tướng quân ân cần nói.Vâng ạ. Cảm ơn phụ thân. Con là Ran Mori._Ran khẽ mỉm cười - một nụ cười hạnh phúc thực sự.Đại tướng quân cùng Hattori ra ngoài, phân phó một vài nô tì ở bên cạnh chăm sóc nàng, thông báo mọi người trong phủ nàng từ nay sẽ là Ran Mori - là thiên kim tiểu thư của tướng quân phủ. Mọi việc xong đâu đó, họ mới tiến cung tham kiến Hoàng Thượng….

Từ đây cuộc sống của nàng đã bước sang trang mới, cũng có những đau thương, cũng có những hạnh phúc, cũng có những hối tiếc,…Liệu nàng có thể vượt qua tất cả, liệu nàng có thể mãi giữ được trái tim trong sáng, thuần khiết tựa như thiên thần. Nàng với Chàng là Nhân Duyên hay Nghiệt Duyên???...

Cuộc sống luôn lẩn quẩn trong cái gọi là Định Mệnh, là Nhân Duyên hay là Nghiệt Duyên cứ xem như Trời đã định. Chỉ cần chúng ta biết nắm bắt khoảnh khắc hạnh phúc, biết quý trọng những gì đang có, đừng để phải hối hận khi nó mất đi. Đó mới chính là điểm đến cuối cùng của Tình Yêu…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro