Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3.

Ta sáng sớm đã đem sang cho tỷ vào món đồ mua được ngoài phường phố, vài thang thuốc bổ cho nàng. Thấy ta có lòng, nàng vui mừng đến mức làm cả bánh tổ yến cho ta, làm hồn ta cũng xiêu vẹo.

Nắng trưa làm mắt ta chói lên, nhức nhói. Đưa tay ra che đầu, ta chạy ra cái nhà cây đằng sau vườn mà nghỉ mát. Cái cây này rõ rất lạ, ta chưa từng thấy nó bao giờ, nhưng vừa thấy nó, ta đã thích đến tít mắt. Cành cây ngã ra năm phía, rất rắn chắc, lá cây sum xuê, xanh mát, nhưng lại có một khoảng rất rộng và thoáng. Đây đúng là nơi thật lý thú để nghỉ ngơi. Cả một tuần, ta đều chạy theo biểu tỷ, xin nàng làm cho ta một tấm phản nhỏ, để lấp vào năm góc kia, tạo thành một chỗ thật tốt để vui chơi. Thế nhưng chạy theo nàng cả tuần, xin khan cả cổ mới được nàng cho người làm theo ý ta. Bây giờ nơi đây, ta cứ nghĩ ta là cô nương Mông Cổ mất rồi, cách trang trí đều thật rất giống những gì ta thấy lúc mỗi khi đau đớn đến.

Đang nằm trong lều, ta nghe có tiếng người nào đó, hình như đang cố gắng trèo vào tường nhà, nhưng chắc là chẳng leo vào được đây mà. Ta theo hướng thang mà leo xuống, rồi cố gắng đẩy cái thang dựa vào tường.  Ta cố gắng nhóm người lên xem, vừa đưa đầu ra thì ta đã bị doạ bởi một kẻ nam nhân lạ mặt. Hắn cũng thế, bật ngã người ra phía sau, nhưng thật may ta lại nắm được tay hắn lại. Hắn cũng bình tâm, nhờ lấy ta kéo hắn vào, vì nếu ta buông ra, e sẽ không biết hắn sẽ thế nào.

Hắn cùng ta ngồi bệt ở dưới gốc cây, mặt hắn vẫn còn đầy lo sợ. Tên hắn là Trương Lục Thuần, hắn bằng tuổi ta và là con của dệt vải gần đó. Hắn cũng như ta, lên kinh thành cũng chẳng được bao lâu. Còn chuyện hắn cố gắng lẽn vào phủ thì cũng dễ hiểu thôi, giỏ đồ của hắn chẳng may bị bọn người kia chọc ghẹo, ném vào đây. Ta cũng gật gù mà nghe hắn nói, như là đã quen hắn từ bao giờ. Hắn hỏi đến tên ta, ta mỉm cười, lộ ra chiếc răng khểnh phấn khích.

_Tên ta sao? Ngươi cứ gọi ta là Khả Ái là được rồi. Ta là nha hoàn ở đây.

Ta e dè vì đã nói dối hắn, thật ra cái tên ta nghĩ ra cũng không quá khó để nghĩ ra gạt hắn. Vốn dĩ biểu tỷ đã từng dạy ta, thân phận tránh tiết lộ thì càng tốt, nếu không lại chẳng may cho ta một lần nữa. Hắn tin là thật, mắt cười híp lại, nét mặt tỏ vẻ như thân thiện. Hắn cho ta một chiếc ná, nhìn thật lạ mắt, hắn còn cho ta vài hòn đá con để ta có trò để chơi. Cầm chiếc ná, ta cười như mãn nguyện, vỗ nhẹ vai hắn vài cái.

_Cảm ơn ngươi. Trước giờ, đối với ta, chưa một nam tử nào lại cho ta những thứ đồ này.

Thế nhưng phía xa kia có tiếng người hô lớn, Lục Thuần và ta giật mình. Ta nhìn hắn có chút quyến luyến, tiếc vì câu chuyện mà hắn kể cho ta nghe. Ta đứng dậy, chỉ về hướng thang kia mà nói.

_Ngươi đi nhanh đi, phúc tấn mà biết chuyện ngươi vào phủ là ta và ngươi sẽ không yên đâu.

_Ta rất vui khi gặp ngươi Khả Ái, nhưng có lẽ, ta sẽ nhanh chóng tìm đến ngươi.

“ Ta sẽ nhanh chóng tìm đến ngươi... ” _ Ý hắn ta là gì thế nhỉ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro