Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4.

Bọn nha hoàn trong phủ này chẳng ai muốn chơi đánh khăng với ta cả. Họ sợ gì chứ? Ta là gì mà họ lại đều tránh xa ta thế này, đúng là chán. Tự một mình chơi thật là chẳng vui tí nào. Đánh được vài gậy thì cái khăng con lại phóng xa thật là xa. Ta phấn khích vô cùng, vừa nhảy lên hoan hô thì lại sựng người. Khúc khăng còn lao vào đầu một người lạ, gần đó cũng có Thập tam gia và nhiều người khác. Ta hốt hoảng liền giấu lấy cây khăng lớn ra sau, vẻ mặt cố nặn ra nụ cười nhưng lại không thể được.

Đúng như ta dự đoán, gia đã gọi ta đến đó, hỏi chuyện. Mặt gia có vẻ giận lắm, mặt nghiêm nghị nhìn ta. Cạnh bên gia cũng có vài người nhìn ta với ánh mắt thật là quái dị, ánh mắt như dao sắt nhọn, càng quét qua ta.

_Gia, xin gia thứ lỗi! Ta chỉ là ham chơi nhất thời.

Ta cuống cuồng lên, quên luôn cả quy củ, đến lúc nhớ lại cũng đã qua rồi, chẳng thể thốt ra được. Thập tam gia cùng mọi người đột nhiên cười phá lên, làm cho ta ngao ngác nhìn, chẳng hiểu vì sao họ lạ như thế. Nhưng những con người thanh tú ấy, lại dùng ấy mắt kỳ lạ nhìn ta. Ta đáp lại họ là sự thoái lui, nếu như ở lại ta sẽ lại bị tra xét.

_Gia, nếu như gia đã tha lỗi rồi, thì ta xin phép lui.

_Thôi được, ngươi đi làm việc của ngươi đi.

Gia có vẻ hiểu ý ta, liền cho ta lui ra. Nhưng thật lạ, chẳng lẽ gia nghĩ ta là nha hoàn hay sao? Nhưng thôi kệ, lánh mặt càng xa càng tốt, ta đã gây ra hoạ rồi, còn loi nhoi mặt ở đó chỉ có thể làm biểu tỷ thêm phần không vui.

Ngồi trong nhà cây, đưa chân ra ngoài, mắt thì như muốn cụp lại rồi xoay lưng vào trong lều. Ta cảm thấy như chẳng thiết gì gặp bọn người kia và gia nữa, nếu như ta gặp lại thì chắc chắc ta sẽ bị trách mắng mà thôi. Nắng nóng, trời chói, người ta cũng thật chẳng yên lòng, ngồi trong lều cây mà ta lại cảm thấy thấp thỏm. Đột nhiên, ta nghe tiếng nói từ bên ngoài. Ta kéo nhẹ màn rồi hướng mắt ra nhìn.

_Lục Thuần...

Trước mặt ta chính là Lục Thuần, nhưng thật khác thật lạ, hình như sau hai tháng không thấy hắn. Hắn mà ta thấy bây giờ là người vận lấy bộ đồ gấm, trông thật cao sang. Nhìn hắn ta cứ nghĩ ta nhìn nhầm người, ta liền đóng lều lại, rụt đầu vào.

Hắn ở phía dưới leo lên, vén lấy tấm lều ra, vẻ mặt đầy phong lưu.

_Khả Ái, ngươi sao thế? Sao nhìn ta rồi lại vào trong như thế?

Ta thuận tay, giơ ná lên tính bắn hắn nhưng rồi lại để xuống, vì bên ngoài vang lên tiếng gọi của gia. Ta nhanh chóng được Lục Thuần đỡ xuống, nhưng đưa mắt nhìn hắn, hắn lại chẳng nhìn ta. Ta nhìn về hướng của gia, người đang đi cùng một vị khách, nét mặt hắn ta thật lạnh đến đáng sợ. Thế nhưng ta lại gượng cười thi lễ.

_Thập tam gia cát tường!

Tiếp theo lời ta nói thì gia đưa mắt về Lục Thuần, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

_Thập tứ đệ, đệ biết nha đầu Chu Tịnh Yên sao?

Ta ngạc nhiên nhìn lấy hắn, hắn cũng nhìn ta với nét mặt cũng chẳng kém cạnh gì ta.

_Thập tứ gia!

_Chu Tịnh Yên!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro