Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 5.

Ta thỉnh an tất cả những a ca với dáng vẻ khá thục nữ, nhưng đáp lại ta là nụ cười, lời nói, bàn ra về ta. Đến nổi ánh mắt của biểu tỷ lại nên nét cười, vui vẻ. Thập tam gia từng chút một giới thiệu cho ta từng vị trong phòng. Nhưng nói ra chỉ có vài người là làm tâm ta lưu lại, đó là Tứ gia, Bát gia và Thập tứ gia.

Tứ gia trong mắt ta là một người lạnh như băng, nét mặt ít cười, cứ thế mà giữ nét mặt lạnh nhạt mà nghe các vị khác bàn chuyện. Thế nhưng ta thấy một điều gì đó, nhập nhoè ta thấy tứ gia này ngồi trên long cổn, người khoác long bào uy nghiêm.

Bát gia là một người nho nhã, mẫu mực, không kém cạnh gì Tứ gia. Bát gia và Tứ gia như lửa và nước, hai thứ khắc nhau như thế là chỉ có thể là máu và nước mắt mà thôi.

Thập tam gia, ngay từ đầu ta gặp gia thì biết gia là người phóng khoáng, dễ tính. Nhưng mười năm, ta thấy được mười năm phong ba bão táp, cứ lao đến gia, cuốn chặt lấy gia.

Còn Thập tứ là một người rất tốt, nhân phẩm của hắn thật chẳng ai bằng, đều là anh em với Tứ gia nhưng lại thân với Bát gia hơn. Nhưng ta có thể thấy, hắn vẫn thua xa Tứ ca của hắn.

Chợt tiếng gọi của gia làm ta từ suy tư trở thành là kẻ xem các vị bối lặc thành vô hình, chẳng quan tâm họ nói gì về ta.

_Bát ca hỏi ngươi đấy! Sao lại im lặng thế? Ngươi không khoẻ sao?

Ta lắc đầu rồi mỉm cười, thấy tinh thần ta ổn nên Bát gia cũng hỏi chuyện.

_Ngươi tên gì?

Ta nở một nụ cười, khoe ra chiếc răng khểnh đầy duyên dáng.

_Ta là Chu Tịnh Yên, là biểu muội của phúc tấn!

Thập gia liền xen vào, nét mặt kháu khỉnh, rõ là mang nét hài hước. Tay đưa tay chỉ về hướng ta và Thập tứ gia.

_Tại sao lúc nãy ngươi đi cùng với Thập tứ đệ thế? Ta nghe nói Thập tứ đến đây là tìm cô nương Khả Ái mà, tại sao lại cùng Thập tam và thập tứ bước vào thế?

Cái tên Thập gia này, ta nhìn là biết địa vị của hắn trong đây chẳng bằng ai. Nói thẳng ra nhìn hắn thật giống kẻ ngu ngốc, một cái thùng rỗng mà thích kêu to, chẳng phải là phí sức để nói chuyện cùng hắn sao? Thật may mà cũng có Thập tứ lên tiếng thay ta.

_Chu Tịnh Yên chính là Khả Ái, nữ nhân này lừa ta cả danh tính, thật là đáng giận.

Ta nghe hắn nói như thế, cũng như muốn chạy lại mà la mắng hắn. Ngay từ đầu là hắn nói dối ta trước mà. Ta liếc hắn, giọng nói đua se đáp trả.

_Có người nói mà không biết ngượng miệng. Ai làm tiền đề để cho ta làm theo.

Biểu tỷ nghe ta nói như thế liền nhắc nhở. Đúng là ta đang ám chỉ đến hắn nhưng mà cũng đúng thôi, hắn là Thập tứ gia, làm sao ta có thể ngang hàng.

_Miệng mồm sắc sảo.

Bát gia bật cười nhìn ta, còn Thập tứ thì bị ta vạch mặt, liền lúng túng. Thế nên đến lúc dùng thiện, hắn lại cứ liếc nhìn ta, ánh mắt có chút giận. Nói đến dùng thiện ta mới nhớ, ta thật có phúc khi được ngồi cùng bàn với các vị bối lặc này, điều này hoàn toàn không thể xảy ra vì ta là nữ nhân. Thế nhưng nữ nhân thì sao nào? Tại sao nữ nhân bọn ta lại không thể được sự ngang hàng với nam nhân chứ. Nữ nhân hay nam nhân tất cả đều là người, nhưng tại sao nữ nhân như bọn ta lại phải thua thiệt? Chẳng phải Võ Tắc Thiên là một nữ hoàng đầu tiên hay sao? Võ Tắc Thiên tài đức vẹn toàn, một người phụ nữ đáng kính phục. Tài cầm quyền của bà là bậc nhất, ngay cả suy nghĩ của bà cũng thật sâu sắc làm sao.  Còn có cả Hiếu Trang Văn Thái Hoàng Thái Hậu, bà được nhắc tới là một nữ nhẫn tài sắc vẹn toàn, khi Thánh tổ gia Hoàng Thái Cực qua đời, bà đã phụ giúp triều chính cho Thánh tổ gia Thuận Trị Đế, rồi lại chọn ra Khang Hi gia bây giờ. Thế đấy, nữ nhân đâu phải ai cũng thấp bé, họ đều là nhân tài xuất chúng, có khi còn thông minh hơn cả nam nhân nữa kia kìa. Tự ngẫm, ta có thể vượt mặt các vị nam nhân đang ngồi ở đây chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro