Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10.

Cửa phòng ta có vài tiếng gõ, ta hai hôm nay cảm thấy mệt mỏi nên đầu tóc cũng chẳng cho vào nết. Ta vội vàng vừa thắt tóc vừa vọng giọng ra ngoài.

_Ngươi vào đi.

Ta cứ thế mà soi mình trong gương, mắt cũng chẳng để ý đến những gì xung quanh. Nhưng cho đến khi cái giọng điệu cười đó làm ta giật mình, quay sang nhìn. Hắn vẫn đám lại ánh mắt của ta là sự nhàn nhạ, nhẹ dịu như nước.

_Ngươi không có chỗ nào là không tốt.

_Thập tứ gia...

Hắn tự động ngồi xuống bàn ta, đưa tay lấy ấm nước mà rót. Thế nhưng ấm không nước, hắn cũng chau mày nhìn ta, vẻ mặt đầy bất mãn. Lâu rồi không nhìn thấy khuôn mặt của hắn, thật gặp rồi lại cảm thấy vui. Hình như hắn có chút gầy đi, mắt thì có chút thâm đen, có vẻ như thiếu ngủ, chẳng lẽ hắn có tâm sự. Ta nhanh chóng tỏ ra vẻ quan tâm tới hắn.

_Mặt ngươi bị sao thế? Ngươi không ngủ sao? Mặt cũng đã ốm đi rất nhiều rồi.

Hắn nhìn ta, nét mặt có chút dỗi hờn, mắt hắn ánh lên nét quyến luyến. Ta nheo mắt lại, rồi khoanh tay nằm trên bàn, vẻ mệt mỏi.

_Đừng nhìn ta như thế. Ta không thích ánh mắt ấy của ngươi đâu.

Hắn đột nhiên cười lớn, rồi bắt chước ta nằm lên trên bàn. Lần đầu tiên ta cùng hắn cùng có chút tâm trạng không vui. Tiếng hắn thở dài trên bàn, cùng tiếng thở mệt mỏi của ta càng làm cho lòng cả hai thật nặng nề. Ta có tâm tư của ta, hắn có nỗi lòng của hắn, nhưng có điều lúc ở bên hắn ta lại thấy ta nên trân trọng từng phúc bên hắn, cảm thấy hắn chính là một điều gì đó là quý giá. Ta đã tự hỏi lòng mình là tại sao ta lại lưu tâm đến hắn, nhưng lại chỉ có thể biết, trái tim sau bao nhiêu năm, cũng có chút rung động với hắn. Dù là hôm trước, hắn làm cho ta có chút hờn giận, nhưng vì hắn hay đến, lòng ta lại lưu tâm lại, thiếu hắn thì lại thấy có chút nhớ mong. Thế nhưng bây giờ, được cùng hắn thở dài, thật sự lòng ta là sáo rỗng, là vô định.

_Ngươi đừng lo về chuyện tú nữ! Ta không để ngươi làm nữ nhân của hoàng a mã đâu. Ta mong ngươi hạnh phúc, gả vào nhà của a ca nào cho nhẹ lòng.

Hắn nặng lòng về chuyện của ta sao, cảm kích, thật cảm kích. Lời nói có chút không hay của hắn làm ta lại phải nghĩ thật nhiều. Ngươi thật sự chỉ xem ta là bạn thôi sao? Còn ta thì lại xem ngươi chính là tâm mắt của ta, nhưng còn ngươi thì chẳng thấu lấy ta. Không phải vì người là Lục Thuần hay là Thập tứ a ca mà ta lưu tâm, nhưng vì chính tâm hồn ngươi mà ta thật sự phải lưu tâm lại. Ta thích nụ cười của ngươi, thích ánh mắt của ngươi, nó thật nhẹ nhàng làm ta như đi lạc vào đó. Nhưng khi ngươi đối với ta như thế này, ngươi thật sự đã khẳng định với ta ngươi chỉ muốn là bạn ta thôi sao?

_Ta không lo về tuyển tú, nhưng vì đang lưu tâm một người...

Ta nhìn hắn, nét mặt có chút xuyến xao. Bắt được ánh mắt này của ta, hắn cười, đưa tay che mắt ta lại. Ta đẩy tay hắn ra, ngồi dậy, xua xua tay.

_Xem như ta chưa nói gì. Nhưng sao ngươi lại đến đây? Ta vẫn còn giận ngươi đấy.

Hắn đưa tay lấy ra một mảnh ngọc màu đỏ, được khắc hình mặt trăng khuyết đầy thuần khiết. Ta nhìn hắn vẻ ngạc nhiên, mặt hắn cũng chẳng vui mấy, nhưng vẫn đẩy mảnh ngọc đến cho ta. Ta cầm lấy mảnh ngọc lên mà xem, vẻ mặt ta lộ rõ nét thích thú. Thế nhưng hắn lại giật sợi dây ngọc bội lại, vẻ mặt dỗi ngược lại ta. Ta cáu lên, mặt nóng ấm lên.

_Tại sao lại không đưa cho ta? Chẳng phải là ngươi cho ta sao.

Hắn chau mày lại, quay lưng đi, giọng nói thật gay gắt với ta. Đối diện với bóng lưng của hắn, lòng ta có chút không vui.

_Ban đầu mảnh ngọc này vốn là làm cho ngươi, nhưng hôm nay ta nghe ngươi nói ngươi đang lưu tâm đến một người. Nên ta không muốn cho ngươi mảnh ngọc bội này, dù có cho, ngươi cũng chẳng để tâm đến.

Hắn làm ta giật mình vì cái tâm tư mà hắn nói cùng ta, trông có vẻ hắn đang buồn chứ không phải là giận. Nhưng những câu nói của ta cũng là dành cho hắn, người ta lưu tâm là hắn, sao hắn lại có thể nghĩ ta là ta đang lưu tâm đến một người khác. Tâm tư ta đâu khó hiểu, nếu như tinh tế một chút hắn có thể thấu được suy nghĩ của ta thôi.

_Tịnh Yên, ngươi biết không. Lúc trước vì Thập tam tẩu nói cùng bọn ta nên lưu tâm đến ngươi, vì ngươi là một đứa trẻ tốt. Đúng là ta hiếu kỳ về ngươi, nhưng từ lúc gặp cô nương nên Khả Ái thì ta đã không còn ý định gặp Tịnh Yên nữa rồi. Lần thứ hai ta đến phủ của Thập tam ca thì ta chỉ muốn đi tìm ngươi đầu tiên thôi, vì ta nghĩ ngươi chắc hắn không quên ta. Lúc nhìn cảnh tượng ngươi nhạc nhiên thấy ta, khuôn mặt ngươi nửa mừng, nửa hoảng, lòng ta lại thấy ngươi thật rất trong sáng. Ta rất ít khi đến phủ của Thập tam ca, nhưng từ khi có ngươi, ta muốn đến đây, dẫn ngươi đi đâu đó, để cho ngươi đừng buồn. Nhưng ngươi biết không, Bát ca, Cửu ca, Thập ca đều lưu tâm đến ngươi, ta thật sự rất lo lắng. Ta lại không ngờ, ngươi không lưu tâm bọn họ, mà lưu tâm đến Tứ ca. Ngươi hầu trong phủ đều nói, ngươi từ trong phòng Tứ ca mà bước ra trong đêm tối, ngươi lại còn làm bánh cho huynh ấy ăn, thử hỏi xem, có ai sẽ không nhìn thấy được, sớm muộn gì ngươi cũng thuộc về huynh ấy...

Ta nghe những lời của hắn, mà nước mắt của ta nóng hực, chảy dài ra hai má. Trong lòng hắn có ta, thật sự là có ta, nhưng tim hắn đang bị tổn thương, hắn đau vì ta. Ta và Tứ gia chỉ là khác lạ, giúp nhau vài lần, trả ơn nhau một lúc, thế nhưng tại sao lại gây ra sự nhầm lẫn như thế. Lòng ta chưa hề có Tứ gia, ta chưa từng một chút xuyến xao trước một nam tử như hắn.

Ta bước ra trước mặt Thập tứ, hắn cũng đang có chút lệ lòng, những giọt nước mắt của hắn làm ta có một chút xót xa. Ta lấy khăn lau lấy nước mắt của hắn, hắn như phản xạ chụp lấy tay ta. Mắt nhìn mắt, chúng ta có chút khoảng lặng cho nhau.

_Trong lòng ta...

Ta giật lấy miếng ngọc trên tay hắn, vẻ mặt rạng rỡ, ta đưa tay búng mạnh vào trán hắn, rồi cười.

_Mảnh ngọc này là của ta, ngươi không được lấy nó lại. Ngươi là nam nhân, thì ngươi không được rơi lệ.

Hắn đột nhiên bật cười, nắm chặt lấy tay ta. Chúng ta cùng nắm tay trên một mảnh ngọc, nụ cười nở rộ như hoa. Lúc trước đó, mọi thứ thật ảm đạm làm sao, nhưng bây giờ đối với bọn ta là ngọt ngào, ngọt ngào đến kỳ lạ.

_Trong lòng ngươi không có Tứ ca, mà là có ta. Trong lòng Tịnh Yên chỉ có Dận Trinh này....

Hắn cười lớn....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro