Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9.

Cả một tháng nay ta đóng cửa ở phòng luyện chữ và đọc sách. Ta đóng cửa nửa phần là tránh bọn nam nhân kia, phần còn lại là bị biểu tỷ ta nhắc nhở đến chuyện trọng đại. Năm tuyển tú, năm mà các tiểu nữ như ta phải tiến cung. Những nữ nhân khi vào cung tuyển tú, một là thành người của vạn tuế gia, hai là trở thành cung nữ hầu hạ bên những hậu cung, hay là nữ hầu tại Cần Chính điện. Ta đáng lý chẳng có ai biết đến, biểu tỷ cũng chẳng hé lời bảo ta đi vào tuyển tú, Thập tam gia cũng nhất nhất bảo vệ ta, họ chẳng muốn ta đi. Vì tính tình ta là một kẻ phóng khoáng, với những thứ trong cung khó mà thích ứng. Ta có chút oán giận Thập gia kia, hắn đúng là kẻ ngu ngốc, chỉ vì hắn oan oan lên tên ta, nói rằng phủ của đệ có nữ tử, là biểu muội của Đích phúc tấn, là một tiểu nữ xinh đẹp và thuần khiết. Nghe như thế vạn tuế gia cũng sai người truyền lệnh cho gia, ra lệnh cho ta đi tuyển tú. Thật ta chẳng biết phúc hay hoạ.

Ta bước ra ngoài hiên cửa, mắt hướng ra ngoài, nhìn về hướng ngôi nhà cây mới. Ta thật có chút ơn tình với tên Tứ gia kia. Trong đám lửa, hắn đã cứu ta, lại phải chịu sự đau đớn nơi ta dành cho hắn, đến nổi máu phải nhỏ lấy từng giọt. Còn bây giờ, hắn là sai người xây lại cho ta một ngôi nhà mới, thật lòng ta thấy ta nên trả gì nên trả cho hắn. Ta không phải là cảm kích, nhưng ta không muốn nợ ai những thứ này, thật bức rức lòng.

Ta bước lại, ngồi trên cái đánh đu được làm mới, để ở không xa với cái cây cho lắm. Ta ngồi lên đó mà đánh đu vài cái.

_Mộc nhi, ngươi nói xem hắn ta đang muốn gây thiện cảm với ta sao? Hắn biết chuyện ta có thể thấy một chút gì của tương lai sao? Ta biết hắn sẽ là vua nhưng ta lại không muốn hắn làm vua. Ta biết thay đổi số phận là không thể...

Ta chợt nhớ lại năm ta lên mười tuổi, năm ấy là năm ta không thể quên được. Tuyết ngày đó rơi đầy khắp sân, ta tỉnh lại sau cơn đau đớn, đầu ta như ong ong, mệt mỏi. Chợt mắt ta như mờ mờ, ảo ảo khi thấy được cảnh tượng biểu ca ta bị một con ngựa đá phải. Ta vội chạy đi tìm biểu ca, cố ngăn hắn lại như không được, hắn ương bướng đòi đi ra ngoài. Ta nói với hắn về những thứ ta thấy nhưng hắn vẫn chạy đi, kéo theo cả biểu đệ chạy cùng ra ngoài. Giữa nam nhân và nữ nhân, tức nhiên nam nhân thì sẽ chạy nhanh hơn rồi. Biểu tỷ của ta cũng cùng ta chạy đi ra được ngoài cửa, thế nhưng tiếng ngựa vang lên, trước mắt bọn ta là biểu ca và biểu đệ đã nằm ra đó. Còn kẻ đâm ngựa vào họ thì lại chính là kẻ chỉ đứng sau Hoàng đế mà trên vạn người, Thái tử đương thời bây giờ. Biểu ca ta chết, kéo theo cả biểu đệ ta thành kẻ khù khờ, rồi sang năm sau nó cũng yểu mệnh. Trắc bá mẫu của ta vì mất đi hai hài tử mà đau lòng đên sinh bệnh, cũng không lâu sau đó qua đời. Lúc ấy, chính ta đã khắc hận vào lòng mình, ta quyết tâm để phải trả được thù cho ba mạng người.

_Ngươi đang nghĩ gì thế? Đang lo đến tuyển tú sao?

Ta giật mình, đưa mắt nhìn người. Gia đến lúc nào ta cũng không hay, ta cười đáp lễ, rồi cùng người đi dạo.

_Ta không sợ, tại sao ta phải sợ? Bức quá chỉ cần ba thước lụa trắng thôi. Nhưng theo ta đoán, gia và những người khác sẽ không để ta thành nữ nhân của vạn tuế gia đâu.

Nhìn gia bước đi thật tao nhã, một tay thì để phía sau, tay kia thì để phía trước.

_Ngươi quả là một đứa trẻ thông minh, bọn ta làm sao có thể để ngươi bó buộc một chật hẹp kia. Nhưng khi cứu được ngươi rồi, ngươi phải nên gả cho a ca nào đi. Có như thế ngươi mới còn có đường để mà đi.

Ta nghe đến chuyện này mà cười, nét mặt có chút giễu cợt. Không phải ta giễu cợt người, mà là giễu cợt ta.

_Xú nữ như ta sẽ không ai lấy đâu. Nếu như ta không còn là cung nữ nữa, thì ta sẽ trở ra ngoài mở một quán ăn...

Đang nói chuyện với gia thì ta gặp phải tên mặt lạnh kia. Nhưng ta chợt nhớ đến tay của hắn, ta liền nhìn xuống tay của hắn, vẻ có chút lo lắng.

_Ta không sao, ngươi không cần phải lo.

Hắn nhẹ nhàng nói cùng ta, mắt có chút ấm. Còn gia có chút ngạc nhiên, có lẽ gia biết chuyện hắn bị thương nhưng mà gia không ngờ ta lại biết.

_Chu Tịnh Yên, ngươi thấy ngôi nhà ấy thế nào? Hợp ý ngươi chứ?

Đúng thật là hợp ý ta lắm, nhưng ta không thích mấy khi để hắn tự bỏ tâm tư ra mà xây cho ta. Cứ nghĩ đến việc ta mắc nợ ai đó thứ gì thì lòng ta lại không yên, có chút gì đó làm lòng ta bận tâm.

Ta mỉm cười mà nhìn hắn, ta thầm nghĩ hôm nay hắn sẽ dùng thiện ở đây nên ta sẽ đặt một chút tâm tư mình vào làm cho hắn vài món ngon, xem như trả những gì cần trả cho hắn.

_Lúc còn ở tư dinh, ta có biết làm một chút điểm tâm. Ta biết người sẽ dùng thiện hôm nay, nên ta mời người dùng một chút điểm tâm do ta làm.

Hắn gật đầu, ánh mắt loé lên chút tia vui vẻ. Còn gia thì nhìn ta, nụ cười thành trở nên đầy kỳ lạ.

Ta không cùng dùng thiện với bọn họ, ta tự tay lăn vào bếp làm việc. Nấu những món ăn thì ta có chút khó xử nhưng đối với những cao điểm thì lại rất thích thú. Hắn quả là có phúc phần nên mới được ăn thử cao điểm mà ta làm, ngay cả gia là lần đầu mà ăn. Tam Kết là một loại bánh không ai có được như ta, là một loại bánh gây cho lòng người một nét vừa bình dân nhưng lại rất là tao nhã. Tam Kết bắt nguồn từ ba lớp bánh bọc lại với nhau, tạo thành một viên tròn màu vàng tuyệt đẹp. Nhân bánh của Tam kết là trứng vịt muối, bọc ba lớp khác nhau của hương liệu trộn lẫn giữ mật ong, cam và yến mạch. Khi làm xong, thì lại bỏ chúng vào chảo ran một lúc thì trở thành một thành phẩm, hết sức tuyệt vời. Còn một loại bánh, chỉ có ta biết đó chính là bánh Tú Tinh, đây thật ra ta lấy từ cái đơn giản nhất để trở thành thứ khó khăn nhất. Gạo nếp để làm thành bánh, chẳng cần đến bột mà nhào nặn. Nước để nấu gạo là ngâm qua nước ngâm từ hoa nhài, nhưng lần này ta lại làm nó từ hoa mộc lan, chắc sẽ có vị lạ. Ta cũng làm một chút trà giải nhiệt cho bọn họ, chắc họ cũng sẽ thích nó đây.

Tiếng cười vang lên đầy trong phòng, ta mang cao điểm vào mời họ. Họ thưởng thức một lát, vẻ mặt có chút kỳ lạ.

_Biểu tỷ, không ngon sao?

Ta có chút hiếu kỳ, đưa mắt nhìn nàng. Nàng liền nở ra một nụ cười nhẹ như nắng và mềm mại cùng ta.

_Quả là muội vẫn là muội, điểm tâm vẫn là hương vị tuyệt vời này. Nhưng món bánh Tú Tinh này, có chút không giống như còn ở phủ. Hình như là làm cùng hoa mộc lan đúng chứ?

Ta mỉm cười, vẻ e thẹn. Giọng của gia cũng thêm vào làm ta cảm thấy vui mừng.

_Ta không ngờ tiểu nữ phá phách như ngươi cũng biết làm những thứ này nữa. Thật là làm cho người khác thấy bất ngờ. Biết sớm thì ta đã bảo ngươi làm cho các a ca khác rồi.

Ta cười mỉm, người lắc lư nhưng lại nhìn hắn, nhầm để xem nét mặt của hắn. Thật là làm cho người khác tò mò! Hắn chẳng nói gì, nhẹ nàng mà ăn, cũng như nhẹ nhàng mà uống. Nét mặt hắn là giá lạnh, khiến người ta nghĩ tránh mặt hắn thì càng tốt hơn. Suốt cả buổi chỉ đợi mình hắn nói câu gì đó, nhưng mong đợi cũng là vô bổ, hắn chẳng bình phẩm dù là một câu. Hắn rời khỏi phủ, nhưng lại phải ta đi theo một khúc vì hắn muốn nói chuyện. Miễn cưỡng đi cùng hắn, bước chân cũng cố nhanh bước ra cửa.

_Ngươi thật là làm cho người ta bực mình mà.

Không biết vì sao ta quay lại dỗi với hắn. Hắn cứ bước đi không để ý đến câu nói của ta, khiến ta càng thêm giận dữ.

_Ta làm bánh là muốn cảm ơn người vì đã giúp đỡ ta trong thời gian qua.

Nghe ta nói thế, hắn dừng bước đứng trước mặt ta, ngữ điệu có chút cổ quái.

_Ta giúp ngươi không phải là vì lợi dụng ngươi!

Ta có chút hiểu được ý hắn, nhưng ta lại đáp với hắn một chút lý lẽ.

_Ta chỉ muốn cho ngài biết, ta đã trả hết nợ cho ngài rồi. Nên ta xin ngài đừng xen vào chuyện gì của ta cả. Cũng như nếu ngài có đến phủ của Thập tam gia bàn chuyện, thì ta sẽ tránh đi chỗ khác. Ta không muốn nợ ai điều gì, cũng không muốn để ai thương hại.

Ta vừa nói xong là tự động quay lưng, không cần xem nét mặt của hắn. Ta không muốn nhìn thấy những nét mặt lạnh như tiền kia. Sắc mặt của con người theo ta là thứ có thể giết một ai đó, người ít tỏ sắc thái biểu cảm nhất cũng chính là kẻ có tâm tư ít có ai thấu nhất, vì thế hắn là kẻ mà ta cần đề phòng nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro