chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 8.

Nghe tin ta bị thương, Thập tứ gia luôn chạy đến thăm ta, hắn lo cho ta đến mất mặt lộ rõ vẻ trách móc ta. Nhắc đến vụ phóng hoả kia, người đốt căn cứ của ta là tên biến thái tối hôm đó. Hắn tên là Mã Viên Chánh, con của huyện phụ bấy giờ là Mã Hành. Ban đầu gia cũng chẳng muốn gây lớn chuyện, nhưng gia lại nghe ta kể chuyện tối đó, mà trách phạt hắn rất nặng. Hắn bị phạt trượng, đánh đến đổ máu, đã thế là dưới nắng nóng rọi, ta nhìn mà cũng có chút sợ hãi. Thập tứ đưa tay che mắt lấy ta, hắn không muốn cho ta thấy những cảnh như thế này. Nói thật ra hắn cũng chu đáo với nữ nhân, ta thật sự rất thích làm bạn với những người như hắn. Nam nhân - Theo định nghĩa của ta chính là một người không quá nóng cũng không quá lạnh, và hai nam nhân ta cảm thấy tốt nhất chỉ có Thập tam gia và hắn.

Hôm nay, hắn rủ ta cùng ra ngoài với hắn, ta tỏ vẻ thích thú quá độ, lộ đầy trên cả mặt. Hắn lấy con ngựa của hắn đến rước ta, vừa nhìn thấy là ta đã lui lui người về sau. Cái nét mặt đó làm Thập tứ gia bật cười, trêu ghẹo.

_Ngươi chưa đi ngựa sao? Đừng có lo, có ta rồi.

Ta nhìn lấy hắn, nụ cười hắn cho ta một chút yên tâm. Hắn đỡ ta ngồi lên ngựa rồi ngồi đằng sau ta, hai tay nắm lấy dây cương chạy đi. Hắn chạy khá nhanh làm ta ngã đầu vào tận người hắn, hắn được thế càng chạy nhanh hơn khi ra khỏi thành. Thật chất mà nói, lần đầu tiên ta mới gặp người như hắn, nam nhân thiếu gì nhưng ngay từ đầu ta thấy hắn, ta biết hắn khác rất nhiều. Ta không biết đây là gì. Thế nhưng nếu như gặp hắn mỗi ngày thì thật sự ta lại cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều.

Hắn đưa ta đi đến một nơi rất đẹp, một cảnh thật sông nước hữu tình. Nắng nhè nhẹ rọi lên khuôn mặt ta, một xú nữ mười hai tuổi, nhưng thật tính tình quá phóng khoáng. Quy tắc thì là quy tắc, ta chỉ là một cây bồ công anh ve đường, được dịp là tung bay khắp nơi. Gió thôi khá mạnh làm tóc con của ta bệt lại với nhau, vương vấn vào mặt ta. Mặt hồ có chút vỡ oà, lăn tăn và rợn sóng.

Hắn ở cạnh bên ta mà ngâm vài vần thơ, giọng điệu thơ thật có chút ngọt ngào, thật đúng hợp với phong cảnh hữu tình này. Trời cũng dạm trưa, hắn đem về cho ta vài món ăn, cùng ta thưởng thức cả buổi. Người ta bảo ăn là không được nói, nhưng những lúc này, ta lại thèm được nói chuyện. Ta ngậm đũa nhìn hắn, hắn thì thoải mái mà ăn.

_Tại sao ngươi lại tìm ta?

Hắn nhìn ta có chút ngơ ngẩn rồi nói.

_Thập tam phúc tấn từng nói đến ngươi với bọn ta, nàng biết ngươi có tính hiếu động thế nào cũng sẽ gây chuyện nên nhờ bọn ta lưu ý đến ngươi. Ta vì chút hiếu kỳ nên mới đi tìm ngươi thôi.

Hắn làm ta phát cáu vì lời nói này. Vì hiếu kỳ nên hắn mới tìm ta sao? Một lời nói làm cho tâm can ta thật buồn bực. Ta bỏ dở bữa hắn, đứng dậy mà làm lơ hắn đi. Hắn đuổi theo ta, cố nói chuyện cùng ta, hắn không biết vì sao ta như thế, cứ luôn miệng mà hỏi. Ta chau mày, đá và chân hắn một cái thật đau. Hắn chụp chân mà la lên.

_Làm a ca bộ tốt lắm sao? Đúng là nam nhân ai cũng xấu cả, ta không thể tin vào nam nhân như các ngươi được. Ta thà về phủ luyện chữ còn hơi.

Nhưng ngẫm nghĩ lại, ai sẽ đưa ta về? Ta dỗi hắn thế này, mặt mũi đâu mà đi xin hắn đưa ta về. Hắn bây giờ chẳng muốn dỗ dành ta, quay lưng mà đi về hướng khác, ta cũng mặc kệ mà đi về hướng khác. Đi được hai dặm thì chân ta đau lên, ta cứ nghĩ ta sắp chết đến nơi rồi. Đúng giận, quả giận, hắn chẳng thèm quan tâm, chẳng theo ta. Ta ngồi bệt xuống đất, không muốn đi nữa, bỏ mặc luôn cả quy tắc. Nữ nhân quyền quý là gì? Ta mang danh là nữ tử quý tộc, nhưng nhìn ta chỉ giống những người thường dân bình, ta xác nhận.

Tiếng hô ngựa kéo lên làm ta giật mình nhìn.

_Tại sao ngươi lại ở đây.

Thì ra là Bát gia. Ta nhìn hắn, không nói mà đứng dậy phủi phủi quần áo, mặt mày có chút bẩn bụi, mồ hôi dính đầy đầu, tóc bệt lên trán. Hắn nhìn ta hiểu chút chuyện mà cười, lắc đầu mà đỡ ta lên ngựa.

_Ngươi chẳng giống một nữ nhân người Mãn cho lắm! Thật giống những cô gái của thảo nguyên.

Ta nhẹ giọng bật cười, tay cũng nắm lấy thắt lưng của Bát gia.

_Ta không được đi ra ngoài nhiều, giờ thì biểu tỷ đã theo Thập tam gia, ta cũng được thoải mái hơn.

Tiếng cười của hắn làm lưng của hắn cũng rung lên vài âm thanh lạ tai, ta áp nhẹ tai nghe vào những tiếng hắn nói. Hắn kể cho ta nghe rất nhiều chuyện, ngữ điệu hắn nho nhã nhưng lại không gây chán, ta có chút thích thú nơi hoàng cung mà hắn kể rồi. Hoàng cung kia, ta chưa một lần bước vào, ta đã hình dung nó ra vài lần nhưng cũng không thể. Ta nghe bá phụ nói nơi hoàng cung kia là nơi chết chóc, càng tránh xa càng tốt. Hắn có chút đang gạt bản thân mình, vì cái gạt bản thân ấy mà ta cảm thấy hắn thật tội nghiệp vô phần. Con người đâu phải là sỏi đá, bị chính A mã của hắn hắt hủi, chắc hắn cũng thèm muốn cảm giác được ai đó ưu ái lắm.

Hắn đưa ta về phủ, ta leo xuống ngựa, rồi hướng mắt nhìn hắn. Giọng nói ta có chút là uy hiếp và ra lệnh cho hắn.

_Người đừng vào, ta không muốn biểu tỉ ta nghĩ không hay về ta. Bọn người hầu cũng thế, sáng thì là Thập tứ gia, tối thì được Bát gia đưa về. Ta tuy là nữ nhi phóng khoáng nhưng cũng nên giữ chút lòng tự trọng cho mình.

Bát gia từ trên lưng ngựa nhìn ta, ánh mặt lộ rõ chế nhạo.

_Ngươi cũng biết sợ, ta sẽ không vào đâu, yên tâm. Còn chuyện Thập tứ đệ, lúc ta gặp ngươi, hắn cũng ở gần đó. Ta biết tánh ngươi có chút kỳ lạ, lại gặp thêm Thập tứ nóng nãy thì ta biết các ngươi đều đang giận nhau. Nhưng kỳ thật ngươi rất lạ, ngươi rất biết cách vào vỡ lấy trái tim lạnh giá của nhiều người đấy.

Nói xong là hắn phi ngựa lao đi trong gió và bóng đêm. Ý hắn là gì? Ta lạ sao? Làm vỡ trái tim sao? Có nghĩa là gì? Những câu hỏi đó không ngừng vang lên trong đầu ta. Ý nói của những nam nhân này, thật là làm cho ta phải nhức đầu lên, cả một đêm không ngủ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro