Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15.

Sau ngày hôm qua, ta được Thập tam gia đích thân sang dạy. Nói là dạy dỗ một tiểu nhi nữ như ta, nhưng lại là nói đến một bụng đạo lý đời cho ta, ta và gia thật hợp tính nhau, nhất nhất cùng quan điểm. Gia nói với ta, gia khâm phục ta, vì tinh thần và ý chí ta là. Nhưng giọng nói của người mang một nét buồn lạ lẫm, người chẳng lẽ không có chuyện vui, ta cũng không gặp người hơn nửa năm rồi, chẳng rõ chuyện gì về gia. Ta cố gắng hỏi gia, nhưng gia chỉ thổi một khúc nhạc cho ta nghe, khúc nhạc bi thương, đau rát cả lòng. Chợt, ta nghĩ đến biểu tỷ, chẳng lẽ nàng có chuyện sao? Ta cố gắng hỏi người, càng hỏi thì người chẳng trả lời.

Ta vừa tiễn người về thì Tứ gia cũng đến, đã tối đêm mà hắn cũng đến đây được. Hắn mặt chiếc áo choàng mỏng màu đen, áo gấm màu tối, có vẻ vì thế khó có thể rõ lấy hắn. Ta nhìn ngang nhìn dọc, phòng khi có ai trong thấy thì càng dễ gây ra tin đồn, ta chẳng muốn chết. Hình như thấy dáng vẻ có chút lo lắng của ta, hắn cười khịt một tiếng rồi trách móc ta.

_Ngươi tính để một a ca đứng ở ngoài đây.

Nghe hắn nói mà gai cả tai, ta quay lưng nhìn hắn, nét mặt như gió sương, đanh đá đối với lạnh lùng, ngữ điệu như muốn đuổi người.

_Trà đã nguội, trời đã tối, người đã đi, ai đến ai đi, phận người hiểu.

Hắn hiểu chuyện nhưng lại không đi, vì hắn không đi nên ta chợt nhớ đến Thập tam gia. Ta chợt đánh khẽ tiếng muốn hỏi hắn về chuyện về gia, ta có chút nặng lòng vì người. Hắn biết ý ta, nhưng lại làm ra vẻ phớt lờ, muốn tự ta mời vào bên trong, uống một ít trà. Ta đành lòng mời hắn vào phòng mình, thật sự ta cũng chẳng có gì mà khoe khoang hắn. Phòng của ta, ngoài Thập tứ thì chưa một nam nhân nào bước vào cả, bây giờ lại để hắn vào, ta có chút sựng sùng. Ta chăm lửa vào đèn nến con, rồi để xuống dưới một lòng hở bằng gốm, để đun nước. Ta đặt ấm trà gốm lên trên nói, trong khi đợi cho nó sôi, ta lựa trà mời hắn. Loại trà ta thường thích uống là hồng trà, nó không đắng như mọi loại khác, ngược lại rất ngọt. Ta bỏ thêm trong đó một lát cam, tất là có dụng ý. Hồng trà cam này, mùi vị vừa thanh nhã nhưng lại cuốn hút lấy lòng người, nếu buồn uống vào thì lại vui mừng không nguôi. Ta chăm trà xong rồi lại đem qua cho hắn, hắn nhìn ta bằng một ánh mắt tinh tường, làm ta muốn né tránh đi. Vừa để trà mời hắn, ta đã mau miệng hỏi chuyện về Thập tam gia cùng hắn. Hắn không nói, chỉ thôi nhẹ tách trà mà uống, ngữ điệu thật thanh tịnh làm sao. Cái ngữ thái của hắn làm ta bực, ta càng nổi cáu với hắn. Thấy ta nóng lòng, hắn mới để tách trà xuống, miệng cười nhạt, mắt đau buồn.  Từ nhỏ gia và hắn rất thân nhau, Đức phi cũng một tay nuôi nấng gia nên người. Gia cũng là người nhất nhất theo hắn, hồi ta ở phủ, gia cũng hay mời hắn đến hơn các a ca khác. Có lẽ tâm tư hắn cũng có gì đó hoà chung cùng với Thập tam gia.

_Ngọc Kiều đã mất hài tử rồi!

Ta có nghe lầm hay không, biểu tỷ đã mất hài tử. Đầu ta như hàng ngàn búa tạ đập vào, mọi thứ như chẳng còn bền vững nữa, thật là mờ nhạt. Giấc mơ hôm đó, là chính ta thấy, là chính ta biết, nhưng ta nghĩ chỉ là ta đã quá lo lắng cho nàng. Đến hôm nay, ta chẳng còn có thể kiềm chết được cảm xúc mình nữa. Ta quyết đi tìm biểu tỷ của ta, ta nắm ngay lấy áo, nhưng bị hắn chụp lấy tay, ngăn cản. Đột nhiên lòng ngực ta lại đau thắt lên, như hàng vạn cung tên gắm chặt vào. Thôi, chết ta mất rồi, hôm nay là ngày trăng rằm. Chân tay ta  bấu chặt vào tay hắn, càng lúc càng chặt hơn. Mặt hắn nhạt nhoà với ta quá, trong âm vang lên, ta chỉ nghe hắn gọi tên ta. Ta đẩy hắn ra, cố tìm thứ gì để cắn vào, nhưng hắn nắm ta lại, đặt môi hắn vào môi ta. Trong cơn đau, ta thấy hắn đang cố gắng hôn lấy ta, hai tay ôm lấy người ta rất chặt. Môi miết lấy môi, lưỡi của hắn quấn chặt vào lưỡi của ta, hơi ấm từ hắn truyền đến ta, xuống vào cả cuống họng. Cơn đau ta như khuyên giảm xuống, như nước mắt lại tạo thành dòng, chảy dài xuống má, nóng hổi.  Bây giờ, ý thức ta khôi phục lại hẳn, ta vùng vẩy cố thoát khỏi ra hắn, ta đẩy hắn ra nhưng thành thử ta lại bị ngã, đầu đập vào thứ gì đó, rất đau nhưng lại mất dần cảm giác.

Ta nghe tiếng gọi của một đứa trẻ lẩn quẩn bên ta. Ta mở mắt ra, cố định thần lại, nhìn chung quanh mình. Ta cố hình dung lại, ta biết mình đang ở phủ của Thập tam gia. Ta đánh tiếng, đầy reo mừng, thế nhưng khi ta chạy đi tìm người, thì chẳng có một bóng người ở đây. Chợt, tay ta bị thứ gì đó giật giật, ta theo đó mà hướng mắt nhìn. Một tiểu nữ nhỏ bé đang tươi cười cùng ta, ta sụp chân xuống ngắm nhìn nó như một điều bất giác. Nụ cười của nó, ánh mắt của nó thật là giống gia, nhưng vẻ đẹp của nó lại mang cái nét thanh tú của biểu tỷ. Ta nhận thấy nó, hài tử của biểu tỷ ta, nước mắt cũng vì mà trào ra, ta ôm chặt tiểu nữ này vào lòng.

_Cô cô, là trắc phúc tấn hại ngạch nương ta mất đi ta, ta không thể tha cho nàng ta được. Cô cô, xin người hãy giúp ta!

Nói rồi tiểu nữ ấy biến mất, ta buộc miệng chỉ la lên, gọi con bé. Ta bật người tỉnh lại là lúc trời sắp chập sáng. Ta vội chuẩn bị trà nước, giờ lâm triều rồi, ta phải đi, nhưng chuyện này vẫn sẽ là không quên với ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro