Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“  Ta sẽ luôn bảo vệ và lắng nghe nàng! ”

Chương 16.

Ta hôm nay hầu ở Dưỡng tâm điện có chút mệt nhọc, không phải vì hầu trà mà ta phát mệt nhưng tâm tư ta lại bị kẻ đáng hận phá hỏng. Tên Thái tử kia có chút gây phiền hà đến ta, hắn cứ nói vài câu là móc méo đến ta. Ta biết hẳn một điều, hắn luôn muốn vạn tuế gia hứa chắc cho hắn sẽ ban ta làm thiếp của hắn. Nhưng vạn tuế gia chẳng phải là người có tâm tư dễ đoán, hắn cũng chẳng thể ép buộc người trao ta cho hắn. Trước lúc lui ra khỏi, hắn còn bước lại, nói với ta vài câu nghe mà muốn đánh cho hắn vài cái. Hắn khen ta, nhưng thật dẻo mồm, dẻo miệng, lời nói hay nhưng người nghe lại ghét thì chẳng còn nghĩa lý gì.

Hoàng cung lớn lắm, ta cố chạy trên đôi chân nhỏ, đường về đối với ta thật dài. Mưa rơi nhưng tạt thẳng vào mặt ta, lạnh buốt cả mặt mũi của ta. Quần áo ướt át, tóc thì bết vào nhau, người thì nặng trịt. Vừa về thì ta đã bắt gặp thầy dạy chữ cho ta, Bát gia đến sớm, thấy ta như thế, nét mặt đầy lo lắng nhưng cũng không quên cười chọc ta vài tiếng, xấu hổ muốn chui xuống đất. Ta thay đồ xong, tóc xoã dài xuống, nhìn bộ dạng giống ma nữ này, chắc Bát gia sẽ cười ta thúi cả mặt. Vừa bước ra thì đã thấy Bát gia ngồi đọc quyển, vẻ mặt đầy sâu sắc, dáng người ngồi nhìn thật giống một quân tử. Thấy ta bước ra, Bát gia đã nở một nụ cười đầy nhẹ nhàng và ân cần.

_Lúc nào gặp ngươi, cũng thấy ngươi rất thê thảm nhỉ? Chắc có lẽ ngươi không vui.

Ta gật nhẹ đầu, vẻ mặt đầy bi ai nhưng cũng đầy sự quyết liệt. Bát gia hiểu chuyện nên mở lời cùng ta đầy nhẹ nhàng và ân cần.

_Tịnh Yên, ngươi biết vì sao ngươi được Hoàng a mã ta ưu ái thế không?

Nghe câu hỏi ấy, đúng là lòng ta cũng bao phen muốn hỏi vì sao mà vạn tuế gia lại ưu ái ta hơn nhiều người khác. Ta không có quyền uy gì, là một nữ nhân thấp bé, một nữ tử ương ngạnh. Nhưng sao người lại muốn nuôi dạy ta như là một tiểu công chúa, để cho các vị a ca này, đích thân đến dạy bảo.

_Không phải là vì ngươi đẹp, hay vì ngươi thông minh, hay vì Hoàng a mã thích ngươi. Nhưng vì ngươi là một nữ nhân rất kỳ lạ, thu hút rất nhiều các vị a ca, nhưng lại chẳng nhọc lòng cho ai. Từ khi ta gặp ngươi, trong ngươi thật trong sáng, nhưng lại rất hiểu chuyện, lúc thì như mặt trời nóng rực, lúc thì như một tấm gương đầy lạnh lùng. Hoàng a mã muốn xem bọn sẽ muốn có được ngươi bằng cách nào.

Ta nghe thấy mà gai người lên, tay nắm chặt tay. Vạn tuế gia xem ta là quân cờ sao? Người cho ta những thứ tốt này là để ta trở thành con mồi béo bỡ sao? Ta không thể tin, lòng người lại tàn nhẫn đến như thế. Ta là người không phải quân cờ, đẩy họ vào ta, khác nào để ta là người cho họ giành giật.

Ta cười nhạt, nụ cười chua chát của ta nhưng không tin vào mọi thứ, giọng nói có chút ứ động.

_Tại sao ngươi lại muốn nói cùng nô tỳ? Cũng sẽ chẳng có lợi cho người

Hai tay hắn xoa xoa vào nhau, giọng điệu nửa cười nửa không cười của hắn làm ta phát bực. Giọng điệu quá đổi điềm tĩnh của hắn làm lòng ta thật hỗn loạn.

_Hoàng a mã biết ngươi là kẻ không dễ gì bị khuất phục, nên mới để ngươi cho bọn ta. Còn chuyện nói cho ngươi biết cũng chỉ là cho ngươi có tinh thần. Ngay từ lúc ta gặp ngươi, nhìn ngươi rất dễ đoán tâm ý, nhưng có những thứ trong tâm ý của ngươi, chẳng thật như bọn ta đoán. Còn chuyện có lợi cho ta không, ta không muốn biết. Ta chỉ cần cho ngươi biết lý do ngươi vì sao ở lại đây, để làm đúng bổn phận của ngươi.

Nghe Bát gia nói thế, lòng ta thật có chút rối bời. Hắn biết chuyện biểu tỷ ta, hắn đang cố nhắc nhớ ta phải biết tùy cơ ứng biết đây mà. Thật nếu như hôm nay hắn không nói cho ta nghe, liệu ta còn giữ được cái đầu này không. Việc trốn cung, bỏ việc là chuyện liên lụy nhiều người, ta không muốn vì một chuyện đã qua làm ảnh hưởng đến nhiều thứ công việc ta đang có như thế.

_Đa tạ Bát gia đã nhắc nhở, nô tỳ thật là bất cẩn quá. Nếu như vạn tuế gia thích chơi cờ đến thế thì nô tỳ và các ngài sẽ cùng là những quân cờ thôi, không thể phá nhã hứng của vạn tuế gia được.

Hắn nhìn ta, nụ cười vẫn là ấm áp, trìu mến. Ta biết chứ, hắn cũng đang ngỏ ý muốn ta xiêu lòng, nhưng làm sao đây, lòng ta cũng chỉ dành cho Thập tứ. Hắn dạy ta tiếng Mông Cổ, thật không quá khó cho một cô nương như ta, vừa học đã nói được vài ba câu đơn giản.

Vừa tiễn Bát gia đi, thì lại phải tiếp thêm tên thái giám nhỏ. Hắn tự xưng mình tên là Tiểu Thuận Tử, đem đến cho ta một túi bọc vải đỏ, nhìn thật đẹp. Chiếc túi làm bằng gấm, mềm mại và có hương của hoa mộc lan. Ta đem vào phòng, giở lấy nó ra như một sự hiếu kỳ. Vừa giở ra thì đã thấy một lá thư, cùng một vòng cẩm thạch trắng, khắc trên đó là hình hoa mộc lan đầy tinh xảo. Ta coi lấy bức thư, lòng có chút nghi hoặc.

- Chút quà nhỏ, mong ngươi không chê. Hẹn mai gặp ngươi, Tịnh  Yên. -

Đọc lấy bức thư mà ta ngẫm nghĩ, ta đang cố nhớ đến ai sẽ dạy ta vào ngày mai. Tứ gia! Kỳ thật ta muốn đập thẳng đầu mình vào bàn. Hắn ta đang làm gì thế này, muốn lôi kéo ta về hắn sao? Đã ngày hôm trước, hắn đã làm chuyện không nên làm với ta, bây giờ lại như thế này, thật làm ta gai người.  Ta vốn đã không muốn nhớ, giờ nhớ lại thật xấu hổ chẳng đường nào đi. Ta không thể để Thập tứ biết được, hắn sẽ giận ta cho đến chết mà thôi, nhưng dù không giận nhưng lòng ta lại rất khó chịu, thật không yên. Sắp thành tiểu nữ mười ba tuổi, ta chỉ muốn để dành nụ hôn đầu đời của ta cho Thập tứ, nhưng hắn cướp mất rồi, còn đâu? Ta và Thập tứ chỉ là nắm tay, ôm cũng chẳng có, thế mà ta lại đánh mất vào chính tay người không nên đụng vào. Tứ gia! Ta hận người, suốt đời này ta hận người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro