Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 17.

Thật đáng trách cho những kẻ cậy quyền thế mà, chỉ giỏi lấy tiền tiếp tế của dân cũng lấy làm của riêng. Nói ta tàn bạo cũng được, không sao nhưng bọn người này nên phạt nặng để mà răng đe những tham quân khác. Lòng tham không đáy, thật là lòng lang dạ thú mới có thể làm những chuyện bại hoại như thế này. Còn bọn người hiếp đáp dân phụ kia, còn gì là phép tắc nữa. Không giết họ cũng cho họ không thể cưỡng bức người khác, nay cắt kia, mai cắt này cho chừa tội trạng. Tiền thuế thì thuế nhưng ít ra thu nhiều nhất của những quan vi phạm kỷ cương, nhẹ nhất cho người phạm một năm, còn nặng nhất thì phạt suốt thời gian bổ nhiệm làm quan, cho chừa.

Vạn tuế gia bỗng cười thế trước những suy nghĩ của ta. Từ người phát ra một sự ngưỡng mộ đến kỳ lạ, người bao dung, tốt lành với ta. Các vị a ca người gật gù, người cười vì cái lời nói điên khùng của ta, nhưng chỉ duy Thái tử có chút sợ sệt. Điều này ở một thái tử là không nên có, vì nếu muốn làm một đế vương thì tâm tư phải thật khó đoán. Ta cũng chẳng dám nhìn Tứ gia, mà hướng mắt về bọn người Bát gia, người thì điềm đạm, người thì vui vẻ nhìn ta. Vạn tuế gia hôm nay chẳng nói gì nhiều, cho ta về sớm để học chữ, nhưng đối với ta, ta không muốn gặp Tứ gia. Đang cố nghĩ chuyện thì Bát gia, Cửu gia, Thập gia và Thập tứ tiến lại gần ta, nhã ý muốn uống trà của ta pha. Ta đồng ý nhưng có chút tính toán, ta muốn đi một đường vòng, thật chậm để về các. Bọn họ đi cùng ta không ngừng nói về những thứ ta đã nói. Ta đi phía sau bọn họ, nhưng lại đi cạnh cùng Thập tứ, hạnh phúc vô cùng. Nhân lúc bọn người kia nói chuyện, hắn ghé vào tai ta vài điều khiến mặt ta hớn hở cười.

_Nàng làm ta phục nàng luôn đấy. Ngày mai ta sẽ dạy nàng cưỡi ngựa nhé! Chúng ta cùng đi xa xa ngắm cảnh, nàng phải làm chút điểm tâm cho ta đấy.

Đột nhiên đổi ngữ điệu cùng ta, nghe mà sến thật đấy. Miệng ta cứ mãi gọi ngươi và ta, chẳng khi nào dành cho hắn được những từ ngọt ngào. Có Bát gia dạy tiếng Mông Cổ, có Thập tam gia dạy về âm nhạc, còn Tứ gia là về tiếng Hán, chỉ mình hắn là dạy ta những thứ vặt vẵn như thế này. Ta cười khúc khích làm bọn người kia giật mình, đem cái bộ mặt ngạc nhiên nhìn ta. Ta nhìn họ, mặt nhịn cười nhưng lại bật cười làm cho họ cũng cười theo.

Phía cầu bên kia, quả là làm giật mình, Tứ gia đang đi theo hướng đến các của ta. Hình như hắn biết ta thấy hắn mà lại làm ngơ không biết, cứ cười cười nói nói cùng bọn người này. Đi chẳng được bao xa thì tiếng gọi của hắn cũng vọng đến, làm tim ta giật thót lên, đầy lúng túng. Bọn người Bát gia cũng đứng lại, mắt hướng đến hắn mà chào. Hắn tuy trang nhã nhận lễ nhưng lại nhanh chóng trách ta.

_Giờ này mà ngươi còn không mau về các. Đã thế mà còn ham chơi.

Bọn Bát gia nghe Tứ gia quở phạt, họ muốn thoái lui nhưng cũng buông lời xin Tứ gia nhẹ tay với ta. Thập tứ nhìn ta, vẻ mặt lo lắng, hắn xin bọn họ để nói chuyện riêng cùng ta. Hắn kéo ta đi xa một khúc, giọng nói như dặn dò ta đủ điều. Ta có chút không vui, cãi bướng với hắn.

_Tại sao ta phải sợ hắn? Hắn chỉ là người dạy chữ cho ta thôi mà.

Nhưng rồi ta lại nhẹ giọng lại, muốn nắm lấy tay hắn, nhưng rồi lại nắm chặt tay mình để ra đằng trước.

_Tin ta đi, ta sẽ biết có chừng mực. Cảm ơn ngươi đã lo.

Ta tự động quay lưng mà chào họ mà cùng Tứ gia đến các. Đi sau lưng hắn, ta muốn ăn tươi nuốt giống hắn, muốn đánh cho hắn thổ huyết. Đi theo hắn vào các, cứ im lặng thì lòng ngực ta lại tuyên bố ta bắt đầu lo, chắc có lẽ lúc nãy bị Thập tứ doạ nên ta mới thế. Ta đi mà chẳng biết hắn quay người lại ta, nguyên người ta đập vào lòng ngực hắn, hắn cũng bị doạ giật mình nên cũng ôm lấy ta. Ta vội đẩy hắn ra, mà bộ mặt nóng hổi. Thế nhưng hắn nắm chặt tay ta, nhưng lại bị ta rút lại với vẻ tức giận.

_Chiếc vòng đâu? Ta tặng ngươi sao ngươi không đeo.

Hắn nhắc đến chiếc vòng làm ta nhớ, liền '' a '' một tiếng, rồi tức tốc chạy vào phòng. Hắn cũng đi theo ta, ta xoay sang, đưa cho hắn chiếc vòng bọc trong túi.

_Nô tỳ trả cho ngài, nô tỳ không nhận đồ của ngài. Nô tỳ nghiêm túc nói với ngài, chuyện tối hôm đó, cũng như những việc kia, nô tỳ và ngươi xem như không biết gì. Ngài vẫn là một a ca cao quý, còn nô tỳ vẫn là Chu Tịnh Yên. Từ nay, nô tỳ và ngài không có liên quan.

Giọng điệu của ta nghe thật nghiêm trọng, có lẽ ta muốn nói cho hắn biết những gì ta nghĩ. Ta muốn hắn tránh xa ta ra, giữ khoảng cách, đừng gây ra chuyện nào như ngày hôm đó nữa. Hắn có vẻ hiểu chuyện, đưa tay lấy lại chiếc vòng, nhưng rồi lại lấy chiếc vòng ra, xem qua xem lại. Chưa kịp gì hắn đã nắm chặt lấy tay trái của ta, hắn nắm chặt đến mất phát đau. Ta toan la lên, nhưng khi thấy hắn đeo vòng vào tay ta làm ta cũng chẳng la lên, mặt màu cáu lên. Ta cố vùng vẫy nhưng hắn lại không buông ta, lại còn ghé vào tai ta.

_Ta cực kỳ hứng thú với những nữ nhân như ngươi, rất thu hút người khác. Ta cảnh cáo ngươi, không được tháo nó ra, nếu ngươi tháo nó ra, hậu quả khó lường.

Hắn đang doạ ta kìa, lời nói đó làm ta rùng người lên, không phải là sợ, mà là sự lo lắng. Ta nhìn chăm chăm hắn, đôi mắt oán giận của ta đâm vào con mắt lạnh lùng của hắn.

_Nô tỳ sẽ đem chuyện này nói cùng vạn tuế gia.

Hắn cười, nụ cười chớp nhoáng, đầy vô tình. Giọng điệu có chút tàn nhẫn, hơn cả chữ đe doạ, người như ta mà cũng chẳng thể phán kháng lại hắn.

_Ngươi cứ đi nói, nhưng sau đó, ta chỉ là bị quở phạt nhưng ngươi sẽ là người của ta mãi mãi. Ta có thế ôm lấy ngươi, hôn lấy ngươi, tiến xa một chút có cũng đâu có khó.

Ta đành phải nuốt cục tức xuống người, có chút ngoan ngoãn nghe theo hắn. Chỉ là nghe theo hắn đeo cái vòng ngọc này thôi mà, làm theo hắn một chút giữ lấy mình trước lời doạ của hắn, thế nhưng ta phải nói cùng vạn tuế gia, người ta yêu là Thập tứ.

Hắn cùng ta luyện chữ, hắn cứ viết còn ta cứ tập theo. Cổ tay ta đau lên, mỏi nhừ nhưng vẫn phải viết, hắn chẳng phải là người nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro