Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 18.

Hôm nay ta và hắn chẳng được xuất cung ra ngoài, bọn ta phải luẩn quẩn trong cung. Ta không vui, thật sự không vui, hắn và ta vốn đã chuẩn bị từ trước, bây giờ thì vạn tuế gia đi ra ngoài, nhưng lại có lệnh bảo Thập tứ phải ở trong cung. Hắn cứ lay tay ta, bảo ta nguôi giận, ta cứ phồng phồng má. Hắn lấy đôi tay áp vào má ta, đôi tay ấm áp quá, hắn xoa xoa lấy má ta, làm ta cười khúc khích. Không đi cưỡi ngựa cũng được, ở cạnh hắn cũng tốt rồi. Hắn là người học võ, ta thấy thế cũng bảo hắn dạy ta, nhưng lại bị hắn cười phì vào mặt.

_Nàng là nữ nhi mà lại giống nam nhi, nếu mọi xú nữ đều như nàng không ai chịu được đâu.

Ta cười mà không nói, tay tiện thể vuốt trán hắn. Ta không  biết vì sao ta lại thích làm thế với hắn, nhưng như thế nhìn hắn thật là trẻ con làm sao. Hắn cùng ta luyện võ, đúng mệt như vui, ta được thế cứ phá hắn, chạy đuổi hắn khắp cả cung. Chạy thế này không biết mệt là gì, vui và rất vui. Hắn là nam nhân, chạy hơn ta rất nhiều, đuổi theo hắn mà cứ nghĩ mình đuổi theo thứ gì đó vô hình. Chợt có một tiếng gọi tên ta làm ta đứng người lại, mắt hướng về tiếng gọi. Nắng chiếu vào mắt làm ta chau mày lại, thật ra chỉ là ta đang cố nhìn về phía có người. Cửu gia bước đến, cái vẻ phong lưu, nhẹ nhàng kỳ hoặc kia đang tiến dần đến ta, nét mặt ma quái hiện lên khi hắn chỉ cười nhỉnh mép. Ta bất giác thi lễ với hắn, hắn đỡ ta đứng dậy.

_Ngươi làm gì mà chạy lung tung thế? Một tiểu nô tỳ mà chạy ngang dọc nơi này, không sợ bị quân bắt lại sao? Nhưng cũng may thật, gặp ta.

Ta vốn nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường, hắn và Thái tử cũng khác gì nhau đâu. Nhưng có điều, hắn còn hơn kẻ bệnh hoạn kia nhiều, xấu xa, tàn ác và háo sắc, chắc có lẽ là nên truy phong cho hắn là a ca tốt nhất trong các kẻ không bằng súc vật.

_Nô tỳ chẳng cần đến Cửu gia bận tâm, nô tỳ vốn dĩ là đang học mà! Bọn thị vệ này không bắt người làm việc nghĩa, mà chỉ là bắt những người làm việc xấu mà thôi.

Nghe thấy ta chọc vào điểm yếu, hắn như bừng bừng lên, nhưng rồi lại dịu lại. Ánh mắt hắn như đoản đao, muốn nhảy bổ đến, đâm thủng mắt ta. Giọng nói đầy đe doạ, cảnh cáo đến ta.

_Đừng nghĩ mình là phượng hoàng, nếu biết được mình là ác điểu thì khi đó cái thiệt cũng về mình.

Hắn muốn cho ta biết thân biết phận, ta thân phận là nô tì làm sao có thể đùa giỡn được. Nhưng chẳng lẽ chỉ có a ca là đều có quyền trêu ghẹo được nữ nhân sao? Thật không công bằng...

_Cá mè một lứa thôi.

Ta cũng chẳng rõ vì sao ta thốt ra những lời như thế. Mặt hắn bỗng xám xịt, nét mặt giận dữ, toan đưa tay muốn đánh ta. Nhưng hắn bị Thập tứ chặn tay lại, sắc mặt hắn cũng xoay quay cáu cùng đệ đệ mình. Thập tứ mặc kệ có chuyện gì, hắn nghiêm giọng nhắc nhở tên rắn độc đó.

_Tịnh Yên là do đệ dạy dỗ, Cửu ca, huynh không được đánh Tịnh Yên. Sau nàng ta còn có Hoàng a mã, Tứ ca, Bát ca và Thập tam ca, huynh nghĩ bọn họ để yên cho huynh làm càn sao?

Cửu gia bị Thập tứ nhắc nhở mới thu mình lại, tức giận quay lưng đi. Ta quay sang nhìn Thập tứ, vẻ mặt đanh đá, nhưng đầy cảm kích hắn. Nhưng hắn chẳng đáp lại lời nói của ta, quay lưng đi, bỏ mặt ta. Ta chạy theo nắm lấy cánh tay hắn, hắn đẩy tay ta ra, ta chạy ra phía trước, bước đi lùi lùi. Hắn quay mặt sang chỗ khác thì ta lại chạy theo hắn, hắn càng không quan tâm ta. Chân ta bỗng xiên vẹo, trượt ra khỏi bậc thang, té lăn từ bậc này sang bậc khác. Người ta đau lên, đầu có chút xoay vòng, cố định thần nhưng lại càng đau đớn hơn. Ta nghe tiếng người kêu ta, không phải giọng Thập tứ, mà là giọng của Bát gia. Bát gia đỡ lấy ta, sau đó là Thập tứ chạy lại gần ta, vẻ mặt tái xanh. Bát gia buông lời quan tâm ta, Thập tứ không nói gì, nhưng mắt hắn có chút nước. Ta nhìn lại tay ta, trầy trụa, rướm máu, đầu tóc có vẻ rối xù,  thật lôi thôi. Ta cười, nụ cười an ủi hắn và Bát gia.

_Nô tỳ không sao. Đừng lo cho nô tỳ. Bát gia, người đừng lo nữa. Nô tỳ té như thế cũng tốt mà. Thập tứ gia, người phải băng bó cho nô tỳ rồi đấy.

Cả hai nhìn ta cười, nụ cười có chút giận nhưng có chút hạnh phúc. Bọn nô tài đem ta về các, đại phu cũng theo sau vào mà băng bó cho ta. Thập tứ cùng Bát gia đứng gần đó, nét mặt cũng chẳng thoát khỏi lo lắng. Ta bị trật chân trái, hẳn một tuần sau mới dễ đi lại được, ta không lo phiền, thì sao họ lại như ta sắp chết vậy. Bát gia đưa giọng trách Thập tứ, lòng ta có chút ra vẻ cùng hắn, nhưng lại tỏ vẻ hiền từ, xin cho hắn.

_Tất cả là lỗi của nô tỳ, đừng trách Thập tứ gia.

Mặt ta tuy tỏ vẻ xin tội, nhưng lại muốn bật cười. Từ ngoài tên nô tài kia chạy vào mời Bát gia đi có việc, quả là ngài ấy đi ngay, để ta một mình ở lại với hắn. Bát gia vừa đi là hắn lại phụng phịu ngồi cạnh ta, mặt giận mà tâm yêu thì làm sao đây. Ta tự động xoay người ôm lấy hắn, đầu dúi vào người hắn như một đứa trẻ. Hình như hắn có vẻ lúng túng nhưng rồi lại ấm áp ôm lấy ta. Cái nét nũng nịu của ta làm lòng ngực hắn cười van âm thanh, ta nghe đâu đó tiếng đập từ người hắn.

Tin ta bị trật chân truyền đến tai Tứ gia, hắn đem đến cho ta một phần canh bồi bổ vào mỗi buổi tối. Bọn nô tài đúng là nhiều chuyện, chẳng ai nhờ mà cứ đi nói lung tung, lung ta lên hết, để bây giờ lòng thấp thỏm cứ lo có ai đang trông chừng mình, như trông một đứa trẻ vậy. Nếu như thế chuyện của mình và Thập tứ sẽ chóng đến tai hắn, không được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro