Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 19.

Ba tháng nay được vỗ béo, thật là ngán ngẩm với mấy món hắn đem đến cho ta. Ta cũng là không đành lòng bỏ đi những đồ ăn ngon đến thế. Thập tứ theo ta mà khen lấy sắc mặt hồng hào, rất đẹp, rất vui tươi. Ngày tháng nghỉ ngơi mà bắt đầu lại việc thì có chút lười biếng, nhưng cũng những ngày đấy, ta lại tự mình làm ra nhiều món ngon cho vạn tuế gia. Đem tách trà hương quế, cùng bánh rán lên mời vạn tuế gia. Thấy món bánh mới của ta có chút lạ, vạn tuế gia mới thử trước một cái. Ta chế vào chiếc bánh một chút mật ong, nhìn thật ngon mắt, ta làm nó mà tự ta còn chảy cả nước miếng. Ta đợi người ăn mà phẩm lấy vài câu cho ta mát lòng mát dạ.

_Bánh rất mềm, rất ngọt. Có vẻ ba tháng ta đi, ngươi đã vất vả tìm cho ta món này.

Ta cười, mặt đỏ vì thích thú, đem những thứ khác đến cho những vị a ca khác. Đặt bánh xuống cho Tứ gia, hắn ngước nhìn ta và nở một nụ cười, tuy lạnh lùng nhưng lại thật ấm áp. Ta có chút cảm kích, nở một nụ cười cùng hắn, nụ cười vốn xuất phát là lòng biết ơn. Thế nhưng nụ cười của ta làm mọi cười ồn ào lên, người nói nhỏ, người nói lớn, buông lời trêu ghẹo ta.

_Hôm nay, lão Tứ thật có phúc, được Tịnh Yên cho cả nụ cười viên mãn.

_Tứ ca làm bọn ta khá ganh tỵ đấy.

Ta mặc kệ bọn họ nói gì, cứ liền tay mà truyền thức ăn đến  từng người. Thập tam gia thấy ta, đánh tiếng nhẹ nhàng hỏi chuyện. Ta đáp lễ, nụ cười tiếp liền với lời nói, còn vui vẻ hơn. Những nghi hoặc ấy mới dần được hạ xuống, ta mới được buông tha. Vạn tuế gia tuy không nói nhưng ta thầm biết là người đang có ý với ta và Tứ gia, thật đáng ghét, mang ơn chi rồi thành nợ. Tàn buổi, ta bị vạn tuế gia nhắc nhở, hỏi chuyện. Đúng là như ta nghĩ, người hỏi ta, hỏi về Tứ gia và cảm giác dành cho hắn. Ta chỉ trả lời cho vẹn đôi đường, vì hắn là thầy ta, ta nở nụ cười như tôn trọng lấy hắn mà thôi.

Hết vạn tuế gia lại đến Thập tứ. Hắn đợi ta trong các, vẻ mặt không vui, dáng ngồi đầy khó chịu. Vừa thấy ta vào làm đưa mắt ai ai oán oán nhìn ta, hệt như muốn nuốt lấy ta vào bụng. Ta bước lại gần hắn, hắn xoay lưng sang chỗ khác, đối diện với lưng hắn, ta thấy ta có một chút cô đơn. Ta ôm lấy cổ hắn, hắn không cậy tay ta ra, nhưng lại đưa giọng trách.

_Nàng đấy! Ta sớm đoán biết mọi người sẽ nhắm vào nàng và Tứ ca mà.

Ta cố dỗ ngọt hắn, tay cứ quấn quít ôm lấy cổ hắn. Hắn xoay người, kéo theo ta chạy vòng vòng theo hắn, bọn ta cứ như thế, mà giỡn như hai đứa trẻ. Thế nhưng vừa nhướng mắt lên, trước mắt bọn ta chính là Bát gia. Ta buông cổ Thập tứ ra, cả hai bọn ta rối bời. Bát gia tiến đến, vẻ mặt lạnh nhạt, vô tình, không một cảm xúc nhưng rồi lại cười vẻ hiểu chuyện.

_Thì ra Tịnh Yên sớm có người rồi nên đối với bọn ta chẳng có chỗ.

Thập tứ nghe lời đó, có phần trong lời nói có chút nhận lỗi về cho mình. Nhưng ta lại ngăn hắn lại, nhẹ nhàng kể chuyện cho Bát gia nghe tường tận mọi chuyện, gần một năm trôi qua ta và hắn là như thế nào. Tứ gia, người lạnh lùng, im lặng, người có quan tâm đến ta, nhưng những gì ta thấy hắn trên chiếc long cổn kia, làm lòng ta thật bất an muôn trùng. Bát gia, người quá mẫu mực, quá khắc khe với bản thân, ở Bát gia là lòng tham không đấy với chiếc long cổn và giang sơn này, người không thua Tứ gia, nhưng giữa hai người, cách nhau về địa vị, lẫn lòng yêu thương từ vạn tuế gia. Còn Thập tứ, ta biết hắn là kẻ không vu lợi, hắn thật lòng là theo Bát gia, chăm cho Bát gia trở thành Thái tử, hắn chưa bao biờ dám dòm ngó đến ngôi vị kia, mặc dù hắn là kẻ có tài, đáng xứng với Tứ gia, Bát gia và Thập tam gia. Hắn đối với ta quá khác biệt bọn người kia, nên ta càng muốn ở cạnh bên hắn, sống những ngày ung dung tự tại.

Nhưng những câu nói, nụ cười của Bát gia, người đều cho ta thấy một ngụ ý nào đó, vừa nham hiểm, vừa mờ ám. Ta cũng rất lo, nếu Bát gia biết rồi, bọn người kia sớm muộn gì cũng biết đến. Thập tứ và ta là thật lòng với nhau, hắn cũng muốn ta trở thành đích phúc tấn của hắn, nhưng ta lại muốn sống thêm một chút, tự do một chút vì nhiều thứ. Không phải vì hắn không tốt, nhưng là vì hắn quá tốt đối với ta. Văn, võ song toàn, lại là hài tử của sủng phi, tài đức và phẩm hạnh đều chẳng thiếu. Hắn cam đoan với ta chỉ có mình ta, hắn sẽ cho ta chạy nhảy lung tung, đi đây đi đó mà không trói buộc. Thế nhưng, ai có thể biết rằng lòng hắn nhất nhất có ta, yêu ta đến thiên trùng địa cửu, ta không thích tranh giành một trái tim có quá nhiều người phụ nữ ở trong đó. Còn sự tự do kia, ta sẽ vui chơi được bao lâu khi mang danh là đại phúc tấn, chỉ là lẫn quẩn trong tiểu phủ mà thôi. Huống hồ gì, cuộc đời ta còn dài, ta chẳng muốn bị trói buộc bởi chuyện con cái, ta không muốn sống với cảnh chăm chồng, chăm con.

Ta đang tập sáo, thật là hợp ý ta. Tiếng sáo trong vút, âm vang thấu vào lòng người bởi nổi tâm trạng ai đó sâu sắc. Ta tấu khúc nhạc buồn, ta chẳng rõ lòng ta là gì, là vui hay buồn mà thổi lấy nó. Gia ngồi cạnh ta mà câu hát có chút não nề, trong giọng hát có chút dư âm của đau khổ. Chợt người bước để kéo lấy cây sáo của ta, giọng nói có chút lo lắng.

_Ngươi không sao chứ? Hôm nay ngươi có điều phải nghĩ, đúng không?

Ta cầm lấy cánh tay của gia, đưa lên mắt, áo người thấm lấy nước mắt ta. Ta không rõ vì sao ta khóc, ta khóc vì thứ gì và cho ai. Chắc có lẽ ta lo lắng vì thời gian sau cho gia, ai sẽ ở cùng gia trong những ngày giông bão ấy. Ta đối với gia chẳng phải là nam nữ tư tình, mà là kẻ nhỏ yêu mến kẻ lớn. Gia hợp tính ta, hiểu ta vì tính ta và gia là tương đồng, những thứ gia dạy ta, ta cũng học nhanh là hơn người khác rất nhiều. Có lẽ có một duyên phận nhỏ nhoi này cũng tốt, ít ra ta lại cảm thấy ngoài Thập tứ thì còn có gia là bạn.

_Gia, người biết họ đem ta ra làm quân cờ đúng không?

Người trầm mặt một lát, rồi đưa tay vỗ nhẹ vai ta, cho ta một ngụm rượu. Ta uống một ngụm mà cay cả cuống họng, lòng ngực thì nóng như lửa đốt. Hương rượu nồng quá! Sặc cả lên mũi. Nhưng ta nhấp thêm ngụm thứ hai, cái gắt vẫn còn nhưng dịu hơn trước. Ta đưa mắt nhìn người, nụ cười khá ấm.

_Ngươi biết nhưng ngươi vẫn tham gia mà. Ta đối với ngươi vừa là biểu muội của Ngọc Kiều, vừa là một bằng hữu hợp ý. Ta hiểu là ngươi đã có ý trung nhân cho mình, nhưng ngươi muốn tự do, không muốn trói buộc. Thế nhưng ngươi đã bước chân vào ván cờ này rồi, ta e ngươi không bước chân ra được. Nhưng ta khuyên ngươi, trong thời gian này, càng ít cho người khác biết ngươi có ý trung nhân càng tốt, nếu họ biết thì họ sẽ nhắm mũi tên đến người của ngươi. Tuy là họ không tận mắt thấy, nhưng họ sẽ cài người theo dõi ngươi.

Ta sụt sịt mũi, người có chút chao đảo, chân cũng không vẫn xiêu vẹo, tay bám chặt vào cánh tay của Thập tam gia. Gia xem ta là bằng hữu, lòng ta vô cùng cảm thấy vui vẻ.

_Người hiểu ta, ngoài biểu tỷ, chắc chỉ có gia.

Bọn ta suốt cả buổi lại thảo luận với nhau về mọi thứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro