Chương 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 20.

Tự ta vào ngự hoa viên tìm một số hoa đem về ngâm trà. Ngày cuối thu cũng chỉ trơ trọi vài loại cây, ta cốt là tránh việc học. Ta muốn tránh Tứ gia, Bát gia và Thập tứ, ba người này, sớm buông tay ra thì tốt biết. Thập tam gia đã từng nói nếu ta muốn bảo vệ ý trung nhân của mình thì nên tránh xa đi, đừng bám víu lấy suốt ngày. Trời cuối thu chẳng còn vương vấn cái oi gắt, mà là sự ngọt ngào và nhẹ nhàng, thướt tha, đáng thả lòng vào nó. Nhìn bầu trời ngọt lịm kia, ta cố tận hưởng cái vốn có và đang phô bày ra cái nét quyến rũ, mỹ lệ nhưng không hề xa hoa.

Phía trước đường đi ta thấy có người, lòng có chút nghi kỵ, thì ra là Tứ gia. Ta quay lưng, đi nhanh hơn về phía khác, tất gặp Bát gia cùng Thập tứ. Ta nhìn ngang, nhìn dọc cố tìm chỗ núp vào, tâm tư ta thật rối bời. Ta chạy nấu người vào động đá nhỏ gần đấy, thật may nó đủ để ta ngấp vào và quan sát thế cảnh. Theo như ta đoán cả ba người bọn họ sẽ gặp nhau, nói vài câu cho mà xem. Đúng như ta nghĩ, bọn họ đã đụng mặt nhau mà nói chuyện mà. Ta không nên gặp họ, bốn người dạy ta mà ta chỉ học cùng với Thập tam gia mà thôi, còn cả ba ta đều trốn học cả, họ sẽ trách phạt ta mất. Tâm ta bất ổn, nhưng dường như không lo lắng vì bị bọn họ bắt gặp, mà là cho chuyện khác. Ta nghe đâu đó tiếng rít đáng sợ, ta nhìn theo tiếng đó, lòng kinh hải vô cùng, một con rắn đang giương người lên, không chỉ một con, hình như ta đụng phải ổ mất rồi. Mồ hôi ta như muốn vả ra, không còn cách nào cả, chỉ có thể nhảy ra ngoài. Ta hét lên mà nhảy ra, nhưng cũng chẳng thoát được cú mổ của con rắn, nó phập vào tay ta, máu túa ra, mọi thứ hoa lên...

'' Tịnh Yên... '' - Ai đang gọi tên ta đó, nghe giọng thật thiết ta và triều mến. Ta nhoè nhạt mở đôi mắt ra, mọi thứ như mờ mờ ảo ảo. Ta cố đánh tiếng, nhưng cổ họng ta khát quá,ta bật hơi không nổi huống hồ chi là nói. Hình như người đó hiểu lấy ta, mang đến cho ta một ngụm nước, nước đi đến đâu là người như cây cỏ hồi sinh đến đó. Gia, là người sao? Ta nheo nheo mắt, cố định thần người mình lại.

_Tịnh Yên, ngươi không sao chứ?

Giọng nói của vạn tuế gia làm ta như giật mình, nhanh như sóc đã ngồi ngay ngắn trên giường. Ta nhìn về hướng vạn tuế gia, cùng bốn người kia. Nét mặt của năm người làm ta sợ hãi, có lẽ ta sắp bị hỏi tội đến nơi rồi. Vạn tuế gia tuyên thái y đến chuẩn bệnh cho ta, ta lại thầm reo lên có ý vui vẻ. Nhưng ngẫm nghĩ bọn họ sẽ lại trách phạt ta, nên ta lại muốn chết vì lũ rắn kia, còn hơn là nghe lời trách phạt của bọn họ. Người ta thường là sau khi bị rắn cắn chỉ có chết hoặc bị thương, còn ta bị rắn cắn mà phải nó lại chết vì ta, có chút sợ.

Vạn tuế gia không nói gì, chỉ khuyên ta nghỉ ngơi rồi người lại đi. Thập tam gia là chỗ thân thiết, nên cũng mở lời hỏi chuyện ta. Ta đâu ngu ngốc đến mất mà nói đến chuyện trốn tránh mấy vị a ca này, cũng đâu điên khùng bảo mình ham chơi, ta đây lấy việc công để thế tội. Chưa nói xong thì Bát gia đã nói đến chuyện mấy tháng nay ta trốn mặt bọn họ. Ta chỉ im lặng, mà cúi đầu, cho là họ trách ta cũng được, ta không quan tâm đến. Ta đưa mắt nhìn Thập tứ, mắt hắn có chút lạ, không như trước, hình như hắn có chút gì bận lòng. Ta như muốn hỏi thăm nên buộc miệng nhận lỗi, rồi mời bọn họ về, chỉ giữ gia ở lại. Gia không trách ta nhưng nhẹ nhàng, cần mẫn quan tâm ta.

_Gia, có phải đã có chuyện đúng không?

Gia nghe ta nghiêm giọng hỏi chuyện, thái độ cũng thật nghiêm túc, không đùa giỡn. Người mỉm cười, chỉ bảo hoàng cung này sẽ có chuyện vui mới. Ta bản tính sanh hiếu kỳ, lòng hối thúc Thập tam gia nói ra. Nhưng người lại khiến ta phát bực, gia rót ta ly trà, rồi ngồi cạnh ta, nét mặt cười giễu cợt. Ta mới uống một ngụm trà, mà nghe người nói, vẻ mặt cố lắng nghe chuyện trong mấy ngày qua bất tỉnh.

_Thập tứ được Hoàng a mã ban hôn.

Ngụm trà trong miệng đột nhiên làm ta sặc, nó chẳng phải rượu, nhưng sao mà làm long ta có chút không vui.

_Là ai?

_Là con gái của Thị lang La Sát.

Ta nghe xong lòng ngực như vỡ tan, ly trên tay cũng rơi xuống, nước mắt đột nhiên rơi lệ. Ta như có ai đâm vào mình, đau lắm, đầu ta chỉ là quay cuồng và ong ong lên. Ngỡ rằng vạn tuế gia sẽ để quân cờ như hắn ở lại trong ván cờ, nhưng người lại để Thập tứ tránh xa ra khỏi ta. Ta phải tìm hắn.

Ta bật người chạy ra khỏi phòng, tâm thần bất loạn, như một kẻ điên, đi mà không biết mình sẽ đi đâu. Ta vừa ra khỏi cửa thì Bát gia đã ngăn ta lại, sức của Bát gia thừa là giữ ta lại được. Thập tam gia cũng vừa kịp bước ta, kêu lên tên ta. Ta không rên lên nhưng chẳng khát nào là kẻ mảnh thú, muốn cấu xé mọi thứ ra làm trăm mảnh.

_Bát gia, người buông ta ra, ta phải đi gặp Thập tứ...

Bát gia hét lớn vào ta, lòng ta quả thật im thinh thích lại trước nét mặt đấy. Tay bấu chặt vào hai cánh tay tay, đầu đau đớn.

_Ngươi đi thì được gì, Hoàng a mã ban rồi thì có thể thay đổi gì? Người muốn Thập tứ đệ chịu phạt sao? Ngươi thông minh như thế, tại sao cái chuyện như thế này mà cũng không biết. Ngươi còn thương hắn không hả? Chẳng lẽ ngươi muốn hắn chết sao?

Những lời vẻ ấy như làm lòng ta suy nghĩ lại. Phải, ta đã quá ích kỷ, ta không lấy đại cuộc làm trọng rồi. Một lời nói mà có thể quyết định một cuộc đời, ta quả thật không cam tâm. Ta không muốn hắn chết, ta không thể vì bản thân mà đánh mất những thứ vốn hắn đã gầy dựng.

Ta quay lưng đi vào cửa phòng như kẻ thất thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro