Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25.

Ta vội vàng đi vào bên trong tắm rửa, vì ham chơi mà ta đã tốn hao, phí sức cả ngày, lại còn phải tham dự buổi tiệc nữa, thật khổ. Ta vận lấy bộ đồ mà ta yêu thích nhất, là vải gấm Tô Châu mà Thập tứ mua tặng cho ta, nhìn cách ta mặc lấy chúng thật nhu mì. Bữa tiệc hôm nay, ta là danh dự của người Mãn, nhiều lúc ta nghĩ ta thật quan trọng, dường như ta là trung tâm của bữa tiệc ngày hôm nay. Ánh lửa bập bồng lên, tiếng hát của những thiếu nữ người Mông Cổ thật tinh khiết làm sao. Ta đứng cạnh một bên cùng Bạch Yến, Hồng Miêu và vài tên tiểu thái giám ngước nhìn. Ta có thể nhận ra được vài người, nữ nhân mặt y phục đỏ, đang hát múa kia chính là Như Ý cách cách, hoàng nữ của Bát Nhĩ Tề Cát Đặc vương gia. Giọng của nàng mượt mà, ngọt nào đến mức đến cả ta cũng phải say với nàng. Nhìn kìa nhìn kìa, cái bản mặt như sắc nổ tung ra của Thái tử làm ta muốn cười hả hê lên. Ta cứ thế mà dõi mắt theo nàng ta, cho đến khi nàng dừng lại nơi Tứ gia, trong ánh lửa ta vẫn thấy đâu đó sự hạnh phúc của nàng. Nhưng cái mặt đá kia, không buồn cười với tiểu cách cách mà cứ lạnh lùng ngồi yên đó và nhận lễ. Đang say mê thì ta bị vạn tuế gia gọi đến, diện kiến vương gia, ta đành lòng là phải đi. Nhẹ cúi người thi lễ, nhưng ta bị cái sự ngạc nhiên của vương gia làm cho ta có chút giật mình.

_Nguyệt Tinh...

Đột nhiên vương gia lại thốt lên cái tên đó, lòng tôi có chút kinh hãi. Nhưng chuyện gì cũng có lý do của nó, ngay lập tức ta giới thiệu ngay tên của mình, nét mặt điềm tĩnh.

_Bẩm vương gia, nô tỳ là Chu Tịnh Yên.

Nghe ta nói thế vương gia sựng người lại nhưng rồi cười lên, nét mặt có chút thoải mái. Ta nhìn người, thoáng thấy một nét buồn sâu thẳm, dường như ta có chút giống ai đó mang tên Nguyện Tinh. Chợt ta giật mình bởi cái chụp tay của Như Ý, ta nhìn nàng ánh mắt vui vẻ. Giờ này ta mới cảm thấy nàng mang nét nào đó của thảo nguyên, đầy tinh nghịch và ngây thơ, nhưng sao trong nụ cười của nàng có chút giống ta. Nàng khoe với vương gia về tài bắn cung, cưỡi ngựa của ta, thật ta chẳng muốn phô trương, mà là chính nàng nói. Bị nàng giữ lại luyên thuyên cùng vương gia làm ta cũng giáp mặt với tên vương tử kia. Ánh mắt ta nhìn hắn là sự giận dữ và khó chịu, còn hắn lại ném lại ta cả ngàn cái say đắm. Hắn có tên Hán là Lâm Vệ, đến từ tộc lớn nhất thảo nguyên là Y Căn Giác La, là con của một trắc phi khá được ân sủng. Nhưng thật tiếc, đối với ta hắn vẫn là tên vô lại mà thôi.

_Tịnh Yên, ngươi tấu vài đoạn sáo cho Như Ý cách cách đi.

Thập tam gia nói lớn làm ta giật mình, thật may là đem theo một cây sáo trong người. Gia muốn khoe ra là có đệ tử giỏi âm luật như gia đây, thật có chút phô trương. Ta tấu lên khúc nàng của thảo nguyên, tiếng sao làm cho Như Ý cùng các nàng hầu đều múa chung quanh nhau, những điệu múa vui tươi dấy động lòng người. Ánh mắt đổ dồn vào ta, tối hôm nay ta là người đặc biệt nhất, chẳng ai có thể dứt mắt ra khỏi ta và Như Ý.

Buổi tiệc lâu quá đi mất, về tới lều là hai mí muốn sụp xuống, choáng đã thấy trời sáng mà tinh thần vẫn chao đảo không nguôi. Ta muốn lăn thêm vài vòng nữa nhưng lại bị Như Ý phá hoại, làm mất cả sự thanh tịnh của ta. Nàng mới sớm đã kiếm ta, lại là luyên thuyên hỏi chuyện, ta chỉ biết vừa ngao miệng ngáp vài tiếng mà trả lời. Vạn tuế gia cũng mệt nhoài, giờ này vẫn chưa dậy, Lý công công lại bảo ta mau chóng làm vài món bánh cho bữa sáng. Vừa đúng lúc có Như Ý ở đây, dụ dỗ nàng phụ ta một chút có hề gì, cũng như dạy nàng một chút nữ công. Những năm sống ở trong cung, dù là không thành nữ công chính chuyên, nhưng cũng phải biết chút đỉnh, thế mới tự lập mà sống. Nàng ta có vẻ thích ra cả mặt, tay đưa cao lên, tóc thì cột lại, nhìn nàng đang ra dáng nữ nhi, ta lại nhịn cười không nổi. Từ mặt đến áo đều là dính bột, bọn ta nhìn chẳng ra là sao, nhưng như thế lại vui. Bạch Yến từ tối đã không khoẻ nên ta không bắt nàng làm, nhưng nàng lại lao đầu phụ lấy ta. Thế là cả ba đều làm ra ba loại bánh khác nhau, làm cho mọi người cũng sững mắt ra.

_Bánh Yến Mạch là của Bạch Yến làm, còn bánh Ngọc Điệp là của nô tỳ. Đặc biệt hơn có cả bánh Yến Ý Yên là do Như Ý cách cách làm.

Ta tự hào mà giới thiệu mấy loại bánh cho vạn tuế gia cùng vương gia xem thử. Xem mặt Như Ý đang hớn hở, ta cũng đưa tay che miệng cười, rõ muốn trêu nàng. Thấy ta như thế, nàng thúc nhẹ vào bên hông của ta, có chút nhột nhột, quay sang đánh mắt với nàng. Bọn họ hình như đã nếm thử vài miếng bánh, trong vẻ mặt người nào người nấy cũng có chút lạ, chẳng lẽ bánh không ngon. Vương gia chau mày nhìn về hướng của Như Ý, nét mặt của mọi người khác cũng vậy.

_Như Ý, con có nhầm muối với đường không vậy? Sao bánh Yến Ý Yên của con khó ăn thế.

Như Ý dường như là không tin, vội chạy đến gần chỗ của Tứ gia, cầm lấy bánh bỏ vào miệng mà nhai cách phóng khoáng. Đúng thật là nàng ta đã lầm đường với muối, mặt mày nhăn nhó lại, nhưng vẫn cố nuốt lấy phần bánh của mình, nếu mà đến chủ của nó cũng chê thì xem như chẳng còn gì. Cả lều như rung rinh cười giễu Như Ý, làm nàng xấu hổ nép người vào người ta. Đến lúc ta ra tay nữ hiệp rồi, ta nhẹ nhàng mỉm cười và nói.

_Như Ý cách cách tuy có nhầm lẫn nhưng là tất cả tâm ý của nàng dành tặng cho vạn tuế gia và vương gia, mong chỉ được đôi ba nụ cười. Như Ý cách cách cũng khéo để nô tỳ có thể dâng trà Linh Chi cho mọi người bổ sức.

Nghe ta mau miệng, vạn tuế gia đưa đôi mắt cười đến ta, bọn họ vẫn cười. Ta không rõ vì sao, chẳng lẽ ta nói gì không phải, hay lại thành lời đại nghịch nào mất rồi. Vương gia ngay sau đó liền nói cùng vạn tuế gia, giọng nói trầm và nhẹ dịu.

_Hoàng thượng, Tịnh Yên này đúng là tài đức vẹn toàn. Như Ý của ta cũng có thể bằng một chút thì ta đã mãn nguyện lắm rồi.

Lời khen ngợi của vương gia dành cho ta thật lấy làm vinh dự, lòng ta cảm thấy có chút lâng lâng. Vạn tuế gia cười như mãn nguyện vì đã có một tiểu bảo bối như ta, dù có một ít hãnh diện nhưng ta cũng muốn làm cho người ta tôn kính thấy vui mừng. Lâm Vệ cũng ngã lời khen ngợi ta, thật ta chẳng muốn nhận lấy, hắn cứ như thế cũng sinh ra đủ thứ chuyện. Hắn quan tâm đến ta, ta rất cảm kích, nhưng cách quan tâm của hắn dường như là muốn thăm dò ý ta cùng ý của vạn tuế gia. Vạn tuế gia vốn tâm ý khó đoán nên đừng trông mong gì nơi người. Còn ta, sau những năm trôi qua, ta không biết ta đang như thế nào, tâm trạng tự mình cũng khó hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro