Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“ Thương là gì? Yêu là chi? Tương tư chẳng phai.

Nhớ là chi? Chờ là gì? Trông đợi một ai. ”

Chương 26.

Những lúc rảnh rỗi dù là ta muốn ngã lăn ra ngủ, hay cùng tung tăng trên lưng ngựa thì cũng mà khó với Lâm Vệ và Như Ý. Hết người này đến người kia làm phiền đến ta, đầu óc có chút mệt mỏi, nhất là chuyện của Như Ý. Nàng ấy đang để mắt tới Tứ gia, có tình ý với hắn từ lúc bọn ta đến, thế người ta gọi là yêu ngay từ ngay cái ánh mắt đầu tiên,  như ta đối với Thập tứ. Ta vốn dĩ có một chút thân với hắn, nhưng những thứ về hắn, ngoài khẩu vị thường ngày thì hoàn toàn là mờ mịt, chẳng biết hắn thích gì, ghét gì, yêu gì nữa. Quan hệ giữa ta và hắn là một quan hệ mập mờ, không rõ ràng, ta cũng chẳng thể xác định đường trái tim của ta đối với hắn là như thế nào. Ta nhớ đến năm nào, vạn tuế gia cũng lập đi lập lại những câu nói ẩn ý, tất là muốn hỏi ta đã lưu tâm đến chưa, những lúc như thế ta đều lắc đầu cho qua.

Thường ngày ta làm việc gì cũng cẩn thận và dè chừng, nhưng hôm nay lại gật một cáu cụp với Như Ý việc đi tìm hiểu hắn, ngốc thật! Ta đến trước lều hắn toan muốn vào, nhưng rồi lại quay đi, quay vào, lòng Ta như trên những lòng nung phực lửa. Hai tay ta bấu chặt vào nhau, ta hít thở thật sau làm ra vẻ mặt điềm tĩnh cố trấn an bản thân mình.

_Làm gì thế?

Giọng nói lạnh lùng của hắn làm ta giật bắn người, quay lưng lại nhìn hắn vẻ mặt vẫn còn có chút kinh ngạc. Ta cùng hắn vào bên trong lều, hắn thì ngồi ngay ngắn trên ghế, còn ta thì ngồi khá xa với hắn. Hắn lạnh lùng hỏi ta, làm ta cũng thấy thật ngại, cũng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Giọng ta có chút nghẹn đặc ở trong cổ, giọng nói òm òm, nghe chẳng rõ. Hắn chau mắt rồi lại như thế hỏi lấy ta, ta chưa khi nào như thế này. Ta cố hít hơi thật sau, ngoác miệng hỏi đủ thứ về hắn, hắn bị hỏi tới tấp cũng chẳng trả lời được gì. Khoé miệng hắn có chút nhếch, đang cười khinh mình đó sao?

_Ta thích màu xanh da trời, không thích màu đen, thích ăn nho, thích trời mưa lất phất nhẹ dịu nhưng ghét nắng chói chang, thích chó ghét mèo, thích hoa mộc lan, trà hay uống nhất là thái bình hầu khôi...

Hắn tuôn cho ta một tràn, nghe mà như muốn tắt nghẽn lỗ tai. Ta đang cố thuộc lòng, thì đã bị hắn doạ đến hồn xiêu phách lạc. Hắn từ lúc nào đã ở sát gần chỗ ta, mắt cứ hướng về khuôn mặt ta chầm chầm. Lòng ngực ta có chút khó thở, dường như hơi thở lại bị thứ gì đó chặn vào, đến cả chút không khí cũng không thể vào được. Giọng ta run run lên, đầy lúng túng.

_Tại sao nhìn ta như thế? Chuyện ta muốn hỏi... Cũng đã hỏi xong hết rồi. Ta phải về rồi.

Hắn không nói gì, hắn lại cứ nhìn ta, có chút mãnh liệt, thu hút người khác. Dường như hắn ném cho ta cái sự gì đấy, cũng phải, từ lúc đến đây tới giờ đây là lần đầu tiên ta tự động đi tìm hắn, hắn thế nào cũng nghĩ ta thật tùy tiện. Ta không tùy tiện, ta đang có ý giúp người cơ mà, giúp cho tiểu quận chúa Như Ý tác thành với hắn, đúng là hỷ sự rồi còn gì. May thật, có tiến người chạy vào, ta thuận tay đẩy một tay hắn ra, đứng ngay ngắn như chưa từng có chuyện gì. Thập tam gia bước vào, vẻ mặt có chút ngạc nhiên khi thấy ta.

_Ngươi ở đây từ lúc nào thế?

Ta cười cười, nụ cười cực kỳ gian manh nhìn gia, giọng trẻ con làm gia cũng bật cười.

_Có chút thứ ta muốn hỏi Tứ gia thôi. Gia, tối nay ta tìm người có chút việc.

Ta giả bộ hí hửng chạy ra khỏi lều, nhưng rồi lại cụp mặt xuống, nét buồn rầu lại ùa về. Ta nghĩ nếu lúc đó không có Thập tam gia bước vào thì chắc có lẽ ta sẽ không có đường thoái lui. Nếu như chẳng có đường đi thì chẳng biết hắn làm gì mình nữa, người ma mảnh như hắn chỉ có những chiêu trò khác người. Một số người ta còn có cách đối phó, còn hắn, chuyện đối phó cũng chẳng phải một sớm một chiều.

Dạo bước trên nội đồng cỏ, ta như vô định nhìn chung quanh, nắng chiếu lấy nhạt nhoà, hơi gắt nhẹ. Hương gió lất phất xoa nhẹ gò má của ta, mớn mớn chạm vào đôi mắt của ta. Không khí ở thảo nguyên khác hẳn với không khí ở hoàng cung, nắng chiếu sáng cũng trọn vẹn, gió, chim, mây, và cây cỏ là những thứ hoà quyện lên một bức tranh đẹp. Còn ở hoàng cung, bốn bên đều là những bức tường trắng, đường đi thì quanh co, hệt như con chim nhỏ bị nhốt trong một cái lồng lớn. Ta đang ước gì ta là người dân của thảo nguyên, chu du, tự tại, chẳng có chút phép tắc. Ta sống trong phép tắc tuy đã là từ bé, nhưng tới bây giờ ta vẫn thật muốn truy phong là nữ nhân hào kiệt, là một kẻ thật phóng khoáng.

_Tịnh Yên cô nương...

Một người của tộc chạy đến, nét mặt cẩn thận mời ta đi, nhưng lại thấy ta dè chừng liền cúi đầu giải bày.

_Vương gia muốn mời cô nương đến trại của trắc phúc tấn, có một số chuyện cần bàn.

Ta đi theo tiểu tử đó đến lều trại của trắc phúc tấn, người bên ngoài canh giữ rất chặt chẽ, nên tên này phải nói lớn vào bên trong. Đột nhiên tim của ta có chút đập mạnh, hai tay ta như run lên không kiềm chế lại, đôi chân tiến thẳng vào bên trong. Lều trại khá lớn, nhưng vừa vào thì đã tràn ngập âm khí, lạnh lẽo, u khuất hơn những nơi khác. Vương gia thì ngồi đó, cạnh bên một nữ nhân đang nằm bất động trên giường, tay người nắm chặt lấy tay nàng ta. Ta nhẹ thi lễ, rồi bước lại gần đó, vốn là lòng ta đang có chút xúc động, nhưng lại chẳng rõ là gì.

_Tại sao trắc phúc tấn lại thế? Hình như cũng đã lâu năm không thể tỉnh dậy.

Vương gia đứng lên, bước lại gần chiếc tủ, rồi đem ra một chiếc rương bằng gỗ đến gần ta. Trong lòng người và ta đều cảm thấy như có chút gì đó quặn đau đến nhưng chẳng ai có thể nói chuyện. Tay người lấy ra những cuộn giấy bọc lụa, tất thấy cũng đã mười tám tờ, mỗi bọc là mỗi hình khác nhau. Người thì nhẹ nhàng nói còn ta thì xem lấy từng bức tranh.

_Mạch Nhan và ta có một tiểu cách cách rất xinh đẹp, tên là Nguyệt Tinh, nàng ta khi sinh ra đã là một đứa trẻ định sẵn là bùa hộ thân của Khoa Nhĩ Thấm. Đúng thật sự, khi có nàng ta, những tai ương cũng dần biến mất, mùa vụ thì tốt hơn rất nhiều. Bọn ta thương yêu nàng, dạy dỗ nàng rất tỉ mỉ và cẩn thận, nên lên ba tuổi đã có thể cưỡi ngựa, chữ của người Mãn cũng thông thạo. Năm nàng được năm tuổi cũng là không ai sánh bằng nàng về bắn cung. Thế nhưng, tin tức nào là phúc tinh của Khoa Nhĩ Thấm cũng đến tai những bộ tộc khác, vì thế họ đã bắt cóc tiểu nữ ấy, bọn ta cực lực đi tìm thì ai cũng nói nàng ta đã chết. Mạch Nhan vì đau buồn mà sinh bệnh, rồi thiếp ngủ đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh dậy. Ta đã sai người tài giỏi nhất, vẽ lại chân dung của nữ nhi đó, mỗi năm một lần. Năm nay nó cũng đã mười tám rồi, dung mạo nó rất xinh đẹp, xinh đẹp như tinh tú trên trời, nó thật sự rất giống ngươi, Tịnh Yên.

Nước mắt ta đột nhiên bật ra khi trên tay ta là bức tranh thứ mười tám, nó giống ta, thật sự rấy giống ta. Những bức tranh ấy, dung mạo ấy đích thị như dựa vào ta mà vẻ ra, từ thần thái cho đến vẻ ngoài. Mắt ta rưng rưng lên, mắt bắt đầu ương ướt, ta có chút vọng tưởng. Ta vọng tưởng ta là Nguyệt Tinh, là quận chúa của Khoa Nhĩ Thấm, thật là nực cười. Ta lau nhẹ nước mắt trên khoé mắt mình, rồi mỉm cười, nhẹ nhàng mà nói.

_Ta hiểu chút ý của vương gia, như ta vốn là cháu của Thượng Quan Mã Nhĩ Hán, không có phúc phần mang danh cách cách. Người giống người, như ngôi sao giống ngôi sao mà thôi.

Vương gia nghe thế, mặt cũng vơi đi nỗi buồn, nở một nụ cười đầy hiền hậu cùng ta.

_Tịnh Yên, lúc ngươi đến đây, chẳng ai biết đâu. Ta có một chuyện muốn nói cùng ngươi, ta mong người thường xuyên đến thăm nàng ấy, trong lúc còn ở đây, ngươi hãy chăm sóc thay ta nàng ấy được chứ?

Ta toan muốn từ chối nhưng nét mặt của vương gia lại làm ta không thể thốt lên được lời nào.

_Hãy giúp ta, vì ngươi rất giống tiểu các cách... Biết đâu nàng sẽ cảm thấy vui.

Tấm lòng ấy của vương gia dành cho vương phi quả thật làm lòng ta cảm động, ta cũng chẳng biết vì sao ta lại gật đầu đồng ý. Có lẽ một phần là vì vương gia và vì người nằm trên giường bệnh kia. Ta đối với người đó dù không có huyết thịt, nhưng lại là đồng cảm cho thân phận nữ nhân, sớm mất tiểu nữ. Ta biết khó lòng, nhưng đối với nữ nhân này, ta không thể thôi nghĩ ngợi. Nếu như sự xuất hiện của ta làm cho nàng sớm ngày bình phục thì ta nhận lời cũng không thấy hối tiếc...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro