Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27.

Như Ý lại gây ra trò nữa rồi, nàng kéo ta đi như một đứa trẻ kéo tay bằng hữu của nó. Nàng kéo  ta vào lều trại của nàng, lục tung hết cả tủ đồ, bỏ lên giường toàn là đồ đẹp. Tay cứ hết bộ này so lên người ta, ta còn ngơ ngơ ngác ngác không biết có chuyện gì mà bị nàng đẩy đi thay quần áo. Ta vốn là nữ nhân người Mãn, đột nhiên lại mặt lấy bộ đồ của một tiểu cách cách Khoa Nhĩ Thấm, thật có chút kiêng dè. Ta như một đứa trẻ, được người hầu mặc áo cho rồi lại thắt hai bím tóc như người Mông Cổ, mặt ta như đỏ bừng lên. Ta nhìn nàng, ánh mắt không hiểu chuyện này lại như muốn nhắc nhở nàng thân phận của bọn ta. Nàng cười, nụ cười thật thoải mái, tay thì vỗ nhẹ vào tay ta.

_Ta vốn xem ngươi là tỷ muội với ta rồi, ngươi đừng có ngại. Ngạch kỳ cát của ta và các ca ca của ta cũng xem ngươi như người Khoa Nhĩ Thấm, nên ngươi đừng lo. Nhưng mà trông ngươi thế này, thật giống như nữ nhân được sinh ra từ tộc người vậy.

Ta ngại muốn đỏ mặt, hôm nay lại chuẩn bị tiệc, ăn mặc thế này có nước bị quở phạt. Mà thôi, quở phạt thì quở phạt, ta cũng muốn thử làm nữ nhân Mông Cổ, xem coi sẽ như thế nào. Ngẫm nghĩ, quen biết một tiểu quận chúa thật tốt, có dịp thoả chí thật rồi. Nếu như ta có thể vươn mình trên lưng ngựa, sải cánh bay như chim ưng thì quá tự do rồi, đó chẳng phải là điều ta ước mong sao.

Diện đồ mới xong là ta đi sang gặp trắc phúc tấn ngay lập tức, nhưng vừa đi vài bước Lâm Vệ chặn đường lại. Ta chau mày nhìn hắn, tỏ vẻ tức tối, bực bội. Hắn nhìn ta với nét mặt cực kỳ thích thú, nụ cười thì thật gian manh làm sao. Chính vì cái nét mặt vô lại đó làm ta không thấy ưa hắn một chút nào, còn hắn thì mỗi một lúc lại chỉ làm những trò trẻ con, ta đâu phải là con nít lên năm.

_Hôm nay lại ăn mặc như một cách cách, thật nhìn nàng xinh đẹp vô cùng, làm ta cũng mê mẫn theo đấy. Hôm nay ta có đi cưỡi ngựa, nàng cũng đi với ta đi.

Đi cưỡi ngựa cái gì mà cưỡi ngựa, ta vốn dĩ là mượn đồ người khác, không dư hơi, phí sức mà làm hư đồ đẹp. Mà cưỡi ngựa với ai thì cưỡi, còn với hắn, ta thà là đi với Như Ý còn hơn. Ta còn giận hắn chuyện hôm đó, sắc ta đến giờ cũng như muốn co nhau lại, miệng như muốn phun ra vài câu thật là độc địa và tàn nhẫn, cốt là muốn đuổi hắn đi. Thật là hết người trong hoàng cung trêu ghẹo giờ lại đến hắn, nam nhân trên đời này chỉ biết giở thối ong bướm ra thôi sao, thật đáng ghét. Nữ nhân khác chắc có lẽ là mật ngọt chết ruồi, nhưng ta thì bị miễn nhiễm mất rồi, ta mà mưu lược gì cũng là học từ họ. Ánh mắt cho đến cử chỉ của hắn không qua được mắt ta đâu. Bát gia từng nói với ta một số chuyện, vì ta là kẻ nô tỳ được sủng hạnh, địa vị trong lòng vạn tuế gia chính là một tiểu cách cách, thế nên ai cũng muốn vồ lấy ta như một miếng thịt béo bỡ, ngon lành. Tên vô lại như hắn cũng là một trong những thứ đó, thật là muốn đá cho vài cái.

_Nếu như ngươi giải được câu đố của ta, ta sẽ nghe theo ngươi.

_Thôi được, nếu như ta trả lời được, ngươi phải bằng lòng theo ta về là phúc tấn, được chứ?

Hắn cũng ranh ma thật, muốn ta trở thành người của hắn sao, mơ đi. Các a ca trong cung còn chưa đấu lại ta, làm sao tớ lượt hắn được chứ?

- Người u phiền não

Tâm thật phỉ hà -

_Đây là chìa khoá cho ngươi: sống rồi chết, chết rồi sống. Tuy có chìa khoá nhưng chưa chắc gì ngươi giải được đâu.

Hắn nghe ta đố mà ngớ người ra, thật là tên ngốc. Ta hí hửng bỏ đi trước để cho hắn rối loại tâm thần một chút cũng hề hứng gì, nam nhi như hắn sẽ không đi nhờ người khác làm giúp cho đâu. Thế thì ta còn dư thời gian để mà chạy nhảy mà không bị hắn làm phiền. Ta đến lều của vương phi, bọn thuộc hạ ở đấy thấy kim bài làm râm rấp nghe theo, không làm phiền hà đến ta. Ta vui vẻ xông cho phòng hương quế, thật dễ chịu làm sao, chắc vương phi cũng thế. Ta đến gần người, nhẹ nhàng lấy khăn thấm nước mà lau cho người, da người thật trắng trẻo và mềm mại. Ta chải tóc cho người, làm tóc cho người thật đẹp, ta đây cũng là lần đầu tiên cảm thấy vui đến thế. Ta nắm lấy tay vương phi, rồi ôn tồn, dùng hết tâm sự của một cô nhi cậy tình thương yêu trao lấy cho một nữ nhân mất hài tử. Lòng ta chợt muốn mong người nghe được những nỗi lòng này, mau mau tỉnh lại, hưởng thấy sắc thái sau bao nhiêu năm đau khổ.

_Ngạch cát, Nguyệt Tinh của người đã trở thành nữ tử mười tám tuổi rồi này. Nguyệt Tinh được Hoàng Thượng yêu quý xem như một tiểu công chúa, cuộc sống rất tốt như luôn phải đấu tranh rất nhiều cho bản thân mình. Ngạch cát, người xem Nguyệt Tinh có xinh đẹp không? Nguyệt Tinh xinh đẹp giống người, nên vì thế người mau mau tỉnh lại nhé! Nguyệt Tinh sợ không còn ở đây cùng Ngạch Cát nữa.

Nước mắt ta cứ thế mà rơi, cay xoè sống mũi, cảm xúc như buồn rầu của ta đang tự doạ vương phi mất rồi. Ta nắm tay người để lên gương mặt của ta, ấm lắm, ta đã từng khao khát được một lần có Ngạch nương xoa má ta, nhẹ nhàng và yêu thương. Thế là cũng thoả mãn được khao khát từ bấy lâu trong lòng ta.

_Ngạch cát thấy Nguyệt Tinh hôm nay xinh đẹp chứ? Là Như Ý cho Nguyệt Tinh đấy. Như Ý nhỏ hơn ta có một tuổi nên rất hợp tính nhau, nhưng chỉ có hơi nói nhiều mà thôi.

Nguyệt Tinh, cô thật có phúc, nếu như cô còn sống, chắc sẽ là một tiểu quận chúa có một tình yêu thương vô bờ từ Ngạch cát và Ngạch kỳ cát, cùng các tỉ muội, huynh đệ. Ta vốn có thể mệnh phú quý nên điều ta cần nữa chính là có được một Ngạch nương và A mã yêu thương và trong đợi ta như cô. Nguyệt Tinh, ta biết là mệnh cô sinh ra là bùa hộ mệnh cho Khoa Nhĩ Thấm, bị kẻ xấu bắt đi xa khỏi nơi này, nhưng ta tin cô sẽ mau trở về nơi vốn thuộc về cô. Chắc giờ này cô đã có phu quân, có được hài tử, liệu cô còn nhớ đến nơi này không? Lòng ta đang sinh tham để thế chỗ cô, nhưng sao ta có thể làm như vậy? Bây giờ cô đang ở Bát kỳ hay kinh thành, hay một thôn quê nào đó, hưởng thụ cho mình một bầu trời riêng, không có mùi vị của trách nhiệm, nhớ nhung gì đến Khoa Nhĩ Thấm. Nguyệt Tinh, cô cũng xấu thật, đến những người yêu thương cô thế này mà cô cũng bỏ đi, đáng trách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro