Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 28.

Đeo mặt nạ này cũng vui đấy chứ, ai nấy đều không thể nhận ra mình là người Mãn, cũng không ai biết ta là Tịnh Yên. Lễ hội ở đây cũng thật náo nhiệt, bắt đầu từ đêm khuya cho đến lúc sáng, lửa trại cũng vì thế mà bập bùng cả đêm, cạnh những điệu nhảy cầu phúc, cầu an. Ta và Như Ý cùng các nữ hầu thì nhảy vũ điệu Bình An, ta chỉ học sơ thôi đã thuộc, điệu múa cũng lắc lư bên lửa, nóng hừng hừng. Thế nhưng trò vui chưa thật sự bắt đầu thì chúng ta bị gặp chuyện. Một nữ nhân ăn vận bộ cách cách cánh sen, mặt thì cũng theo mặt nạ chạy và xổ bọn ta ngã xuống đất. Ta chưa kịp định thần gì thì đã bị ả ta vênh váo mặt lên, giọng nói cực kỳ chanh chua.

_Đúng là bọn người đuôi mù, xấu xí mà bày đặt đòi làm tiên nữ.

Quá đáng thật, cách cách thôi mà, thật là cứ như mình là chủ nhân nơi đây vậy. Những người như ả ta đúng là cần nên dạy dỗ lại, vương gia thật chắc rất đau đầu về nữ tử này đây. Còn ta, đường đường là Tịnh Yên, người dám đứng lên đấu võ mồm cùng các a ca, đấu trí cùng cái vị đại thần, là một nhi tử được sủng hạnh thì làm sao mà không khỏi khó chịu với ả ta.

_Người nào đuôi mù thì tự lòng biết.

Ta đâm chọc vào đúng tâm ả nên mặt mày cũng giận và tái lại, chắc có lẽ máu của ả cũng đã cháy khét cả tóc. Như Ý như nhắc nhở ta, tay kéo ta lại, giọng nói khẽ ngăn cản ta lại. Làm gì mà phải sợ nàng ta như thế, dù là cách cách đi chăng nữa mà như mình là nhất, chẳng xem ai ra gì thì đáng bị đánh. Ta mà là Nguyệt Tinh thật thì đã cho ả ta vài cái tát tay để mà dạy dỗ ả mất rồi.

_Trong trại này chỉ có ta và Như Ý là quận chúa, giờ lọt ra thêm một người, không lẽ là người mới của Ngạch kỳ cát sao? Này, Ngạch cát ta là đại phúc tấn của Ngạch kỳ cát đấy, nên ngươi biết điều một chút đi.

Thì ra là Ngọc Điệp quận chúa sao? Như Ý đã từng nói với ta là ả đi cùng Ngạch cát sang tộc Thư Thư Giác La, thăm họ hàng bên đó, giờ cũng đã chịu về rồi sao? Ta nghe bảo rằng ở đây luận về tài sắc, nàng ta được ví là người không thua kém gì ta, ta vốn đến đây là cũng muốn xem như thế nào nhưng trước mắt ta chỉ là một con người kiêu hãnh, thích khiêu chiến cùng người khác. Chắc chắn ở đây ả ta bắt nạt Như Ý rồi, ta nhìn thái độ rụt rè ấy của nàng mà hiểu ra đôi phần. Như Ý, không sao, có ta đây, ngươi đừng sợ.

_Cáo mượn oai hùm, chắc có lẽ ta và ngươi đều là cá mè một lứa. Ta đến đây nghe nói Ngọc Điệp cách cách là người có sắc đẹp chim sa cá lặn, tài trí cũng thuộc dạng giỏi, chắc được nhiều người yêu thích. Nhưng lúc ta gặp lại thật khác người, thật là không xem ai ra gì.

Vẻ mặt tự mãn của ả ta dần đi xuống, thay vào đó là bộ mặt giận dữ, trong ánh lửa, mặt nàng nóng hổi. Nàng toan nắm lấy cổ áo ta nhưng ta lại né kịp, làm nàng ta dúi đầu về phía trước, ngã sầm. Bọn nữ hầu liền hét toáng lên, làm cả bầu không khí như rối loạn lên, kéo cả vạn tuế gia cùng vương gia đến.

_Có chuyện gì với Ngọc Điệp thế?

Ả ta ngồi dưới đất nước mắt rưng rưng, thật là nữ nhi  thảo nguyên gì mà mau nước mắt quá. Bọn nữ hầu của ta chạy lại cúi chào, rồi mau miệng bẻ cong chuyện, đổ lỗi cho bọn ta.

_Chính Như Ý cách cách và nàng ta xô ngã Ngọc Điệp cách cách.

Ta cùng Như Ý liền tháo mặt nạ ra chào vạn tuế gia và vương gia, bọn người đó liền nhìn ta với đôi mắt ngạc nhiên, sững sốt, cũng phải với bộ y phục này. Như Ý vội vàng đến gần Ngọc Điệp đỡ lấy, nhưng lại bị ả hất tay làm nàng ta cũng chao đảo ngã ra đất. Ả liền đứng lên, chỉ tay về hướng ta, gương mặt hệt như người bị hại.

_Đứa nô tỳ này làm bẻ mặt ta trước bao nhiêu người, Ngạch kỳ cát, xin đòi lại công bằng.

Cái gì? Đụng chạm người khác trước giờ đổ lỗi cho nhau sao, đúng là nữ nhi lươn lẹo. Ta quay lại, trừng mắt lên với nàng, rồi lạnh lùng nói.

_Xin cách cách xem lại lời nói của mình, ai gây chuyện trước, chắc ngươi cũng biết.

Vạn tuế gia ho nhẹ một tiếng như kêu ta dừng lại, ta liền lui ra phía sau của người. Còn vương gia cũng đưa chút lời trách ả không biết trước sau, thấy vạn tuế gia đứng đầy mà cũng chẳng biết hành lễ. Ả nhìn ta, đôi mắt như những chiếc móc thép, chắc ả đang muốn doạ tay đây. Nhưng ta là ai? Chu Tịnh Yên này không sợ một nữ nhân như ả đâu.

_Bẩm Hoàng thượng, ta nghe nói Tịnh Yên là người tài giỏi, thế thì ta muốn quyết chiến với nàng, xem thử nàng ta lợi hại thế nào.

Nghe được tên ta là ả ta đổi hứng, muốn cho ta thân bại danh liệt dưới tay nàng ta đây mà. Dù là ta có nhận hay không nhận lời thách thứ này thì ta cũng bị bắt buộc thi, vì danh dự của cả một Đại Thanh. Thập tam gia kéo ta sang một bên dặn dò, còn có Tứ gia đứng cạnh đó. Đệ tử tốt của các người không gây hoạ đâu, các người đừng lắm chuyện mà lo lắng cho ta. Ngay cả Lâm Vệ cũng nhảy vào, tỏ vẻ lo lắng cho ta, nhìn mà phát bực. Trong thời khắc này mà ta còn đùa giỡn được làm cho bọn người đó càng lo.

Ngay khi rạng sáng, ta và Ngọc Điệp đã đấu chữ, nhưng làm sao được, luận về văn học thì ta hơn ả rất nhiều. Còn luận về ngâm thơ, khúc nhạc, vẫn là đệ tử tốt như ta làm rạng danh Thập tam gia và Tứ gia. Nhưng ta thấy ta thắng ả thế này, ả lấy làm không phục, cho rằng khuê nữ như ta đều giỏi những việc này, ả thách ta cùng đấu những thứ của người Mông cổ là cưỡi ngựa, bắn cung. Ta có chút lo lắng vì những thứ này, hầu như người Mông Cổ đều rất giỏi, luận thì có chút không cân bằng. Lâm Vệ cứ theo ta tuân cả tràn đạo lý về ngựa, nghe mà muốn thủng lỗ tai. Thế nhưng ta vừa phát hiện ra một chuyện, ta cảm thấy đâu đó có một tên không rõ lai lịch, đã lẽn vào nơi này, dự là ý đồ không tốt. Tâm can ta bỗng trở nên rối loạn, ta cố bình tâm như lại không được. Nó cứ ám ảnh ta ngay cả trên lưng ngựa, khiến cho cả ta và ngựa cũng thua trận này. Ả như được lợi vênh váo mặt lên cùng ta và người của nhà Thanh.

_Ngươi thua cũng không sao, ta có thể hiểu nên ngươi đừng cố sức.

Thập tam gia vì lo cho ta nên nói những câu đó, ta cũng hiểu mà. Gia đối với ta thì có sự lo lắng, ta cảm thấy rất vui nhưng lại không thể thoát khỏi cái sự ám ảnh kia.

_Gia, một chốc người đi bắt trộm cùng ta.

Ta mỉm cười trước sự khó hiểu của gia, nhưng người lại gật đầu cho ngụ ý của ta, chuẩn bị sẵn ngựa cho mình. Ta trên lưng ngựa nhắm bắn bia, hai mũi tên đầu đều trúng vào hồng tâm. Ngọc Điệp kia cũng đã ba mũi tên đều trúng hồng tâm, trước mắt là muốn làm tinh thần ta lung lay, sau là muốn mọi người phục sát đất tài bắn cũng của ả. Ta đưa cung tên lên, người như dự đoán hướng của kẻ trộm đó, hình như hắn cách đây không xa. Mặc kệ là thua ả, bắn tên trộm trước là chuyện hệ trọng. Tiếng chân của hắn bước đi trong cỏ càng làm ta có thể định hướng hắn đang ở đâu. Ta bắn cung tên đi liền được hàng vạn con mắt dõi theo. Tiếng cười ngạo nghệ của Ngọc Điệp vang lên như trêu ta vô dụng, có cái hồng tâm mà không thể trúng được như ả. Ta chẳng quan tâm, mặc cho ả cười thì ta liền quay lại nói cùng Thập tam gia với cách hí hửng.

_Đi bắt trộm thôi.

Cả hai bọn ta thúc ngựa phi đi trong gió, so với lúc đấu cùng ả, đây mới là sức của ta đây. Đúng là như ta xác định, hắn nằm la liệt trên nền cỏ, mũi tên thì xuyên trúng vào vai phải, máu tuôn ra ướt đẩm cả áo. Thập tam gia cùng ta đều manh hắn về doanh trại xử phạt. Thì ra hắn là phản tặc, muốn phá mối giao tình giữa Khoa Nhĩ Thấm và triều đình Mãn Thanh đây mà.

_Tịnh Yên, ngươi muốn ta thưởng gì cho ngươi đây.

Cả hai người tại vị đều nhã ý ban thưởng cho ta, ta cũng chẳng biết nên nghĩ ra thứ gì nữa, nên mau mời khiêm tốn.

_Đây là bổn phận của một quân thần cần làm thôi, nô tỳ không dám nhận.

Ngọc Điệp đó tức giận lắm, chẳng đến lều trại mà chung vui. Cũng phải nữ nhân như ả làm sao chấp nhận sự thật là ta giỏi hơn ả. Chắc hai năm trước, khi vạn tuế gia nói đến ta thì họ chỉ xem ta chẳng có chút tài năng nào rồi. Họ cũng khá kinh thường người như ta rồi, ta từ lúc bước vào cung, đã nghiệm ra một điều, ta vốn là vũ khí của vạn tuế gia. Ta được học rất nhiều, nhạy bén trong nhiều thứ, nếu như ta không là nữ nhi, cũng sớm đã là một vị quan trong triều rồi, tiếc là ta lại mang danh nữ nhân chân yếu tay mềm mà thôi. Đã có nhiều người hỏi tại sao vạn tuế gia không lấy ta làm tần mà lại xem ta như một công chúa, thật ra tâm ý của vạn tuế gia ta cũng hiểu đôi phần, nếu như ta thành tần phi của vạn tuế gia như thế là ta đã đánh mất tuổi xuân và tài năng, vạn tuế gia muốn ta giúp sức bảo vệ triều đại này, ta tự nhủ rằng ta sẽ luôn bảo vệ nó thật tốt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro