chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 4

“… cam thảo 4 lạng, kỷ tử 8 lạng, hoài sơn 12 lạng, ngô thù 8 lạng, phục linh 12 lạng, thục địa 32 lạng,… đại thúc , dược của đại thúc đây a “ – Ca nhi cười rộ 
“ … nha đầu thật ngoan , đây đây, mật ong cao cho ngươi” – Lý thúc cưng chiều xoa đầu nàng, hài tử thật tốt, giờ đã biết bốc thuốc giúp sư phụ.
“ Hiển đại phu, ngươi thật có một đồ nhi ngoan ngoãn như vậy, …đa tạ, cái lưng đau của ta rốt cuộc được cứu a” – Lý thúc cảm kích nhìn Hiển Mạch Cung.
Hiển Mạch Cung khiêm tốn : “ Lý thúc quá khen. Xin nhớ kỹ dược này phải sao giòn, tán nhỏ, uống 3 lần mỗi ngày “
“ Vâng , vâng, đa tạ Hiển đại phu. Cáo từ .”


“ Sư phụ, sư phụ, đã hết bệnh nhân a, đồ nhi thực đói chết…”- Mẫn Anh Ca xoa xoa bụng nhỏ, đáng thương nhìn hắn.
“ Ân, mau thu dọn trở về thôi “
Ca nhi theo sư phụ đến dược đường bốc thuốc đã qua một tháng, kiến thức càng ngày càng tiến bộ, đã sớm nhìn được bệnh trạng, còn có thể giúp sư phụ nàng bốc thuốc trị một vài bệnh đơn giản. Dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc mà ân cần của Hiển Mạch Cung, ở tuổi nàng xem như có chút thành tựu.
.
.
.

“ Ta dặn ngươi rèn chữ, tại sao đã qua 3 ngày không thấy ?”- Hiển Mạch Cung chợt nhớ ra, lạnh lùng hỏi nàng.
“ Ách,.. sư phụ, .. “ – Mẫn Anh Ca lúng túng.
Sư phụ nhìn nàng thật lâu, không ổn a, ánh mắt sư phụ như thế hiển nhiên nàng sẽ bị phạt.
“ A, sư phụ… con.. con có luyện mà, thực sự có luyện.. hi hi “
“ Vậy ăn cơm xong mang qua thư phòng cho ta xem”
“ Vâng…”- Nàng phải tranh thủ lúc sư phụ làm cơm, nhanh chóng viết bài. Lão thiên, người phải giúp con a…
Chỉ trách nàng mấy hôm trước tìm được quyển sách dạy chế hương, say mê xem xét, đến tối khuya còn len lén đem hoa hoa cỏ cỏ chế thử, thành công chưa thấy dâu, chỉ thấy 3 ngày liền xao nhãng luyện chữ, hôm nay liền phải trả giá.
Hiển Mạch Cung làm sao không biết nàng nói dối a, nha đầu nàng càng lúc càng to gan dám lừa dối hắn, hắn phải xem nàng xử lý thế nào. Mẫn Anh Ca đang bối rối không nhận ra bàn tay sư phụ nắm tay nàng chậm rãi siết chặt.

Mẫn Anh Ca run run cầm xấp giấy luyện chữ trước mặt sư phụ, nàng đã viết nhanh nhất có thể. Mực mau khô, mau khô a…
“ Đây là ngươi viết 3 ngày trước “ – Sư phụ đại nhân lẳng lặng nhìn nàng
Không phải a, là con vừa mới viết, Mẫn Anh Ca nghĩ thầm..
“…”
“ Ca nhi ! “
“ A, vâng… vâng ..”
Nàng kính cẩn đưa sư phụ bằng hai tay.
Chữ như gà bới, mực chưa khô hẳn còn bốc mùi hăng hắc, thật tốt.
“ Ngươi còn không chịu nói thật ?”- Hiển Mạch Cung nhìn nàng thật sâu.
Ca nhi sợ đến toát mồ hôi, sư phụ đã biết a…
“ Xoạch..”
Hiển Mạch Cung vứt xấp giấy xuống đất khiến Mẫn Anh Ca sợ hãi quỳ xuống.
“ Mẫn Anh Ca,ngươi về phòng đi, về sau không cần luyện nữa”- Hắn không nhìn nàng.
Đồ nhi ngoan ngoãn lại lừa dối hắn. Hắn làm sao không biết nàng chưa luyện, nếu thành thật nhận lỗi, hắn cùng lắm trách phạt nàng dạy dỗ nàng một chút, đằng này nàng lại dùng mọi cách lấp liếm…thực sự làm hắn quá thất vọng.
“ Sư phụ , con …con …”- Mẫn Anh Ca sợ đến phát khóc, lắp bắp không nói được tiếng nào. Nàng thà bị đánh tróc da chảy máu, cũng vạn lần không muốn sư phụ dửng dưng với mình.
“ Mau đi đi “ – Hiển Mạch Cung lạnh lùng đứng dậy xoay người bước vào trong.
“ Sư phụ, đừng mà, sư phụ….con sai rồi, sư phụ ..hu hu “- Nàng ôm lấy chân hắn vừa khóc vừa van xin.
“ …Xin người phạt con đi,…là con lừa dối người…hu hu .. xin đừng bỏ mặc con…”- Mẫn Anh Ca khóc đến đau lòng
Sư phụ chính là người quan trọng nhất cuộc đời nàng…
“ Sư phụ… xin đừng bỏ mặc Ca nhi…”
Hiển Mạch Cung mềm lòng, chậm rãi ngồi xuống nhìn thẳng vào mắt nàng.
Đồ nhi hắn khóc đến hai mắt đều sưng, lạc cả giọng. Có lẽ hắn đã quá nghiêm khắc. Hắn biết mình đã đánh vào nỗi sợ hãi lớn nhất trong nàng - bị bỏ rơi.

“ Mau nói ta biết. “
Nhận thấy sự lạnh lùng trong mắt hắn đã vơi nhiều, Mẫn Anh Ca ngưng khóc, không chút quanh co thành khẩn khai báo…
“ Sư phụ, con hối hận, xin người trừng phạt con nhưng đừng bỏ mặc con…”- Mẫn Anh Ca đáng thương cầu xin.
“ Trừng phạt ngươi ?”- Xem ra nha đầu này thực sự hối lỗi, chủ động nhận phạt.
Mẫn Anh Ca lảo đảo đứng dậy lấy trúc bản dâng sư phụ, sau đó thoát đi áo ngoài, chỉ còn nội sam đơn bạc, cúi đầu trước hắn 
“ Xin sư phụ dạy bảo “
“ Tự mình nói ra sai phạm “ – Hôm nay người làm sư phụ như hắn nhất định dạy dỗ nàng.
“ Con… lười biếng không luyện chữ…” – Mẫn Anh Ca ấp úng – “… và …dối gạt sư phụ.” 
“ Đã biết lỗi ?”
“ Sư phụ, con đã biết lỗi, về sau có chết cũng không dối gạt người”
“ Đưa hai tay ra”
Mẫn Anh Ca rụt rè xòe hai bàn tay bé nhỏ trắng nõn còn lấm lem mực, vì sợ hãi, hai tay nàng run run, cũng không dám không vâng lời
Hiển Mạch Cung dùng roi nâng tay nàng cao đến ngang tầm mắt, sau đó…
“ Vút”
Một roi không nặng không nhẹ vụt xuống cũng đủ vạch một đường đỏ tươi chói mắt trên bàn tay non mềm. Cảm giác đau xót khiến lệ quanh hốc mắt, nhưng nàng chỉ cắn môi, nước mắt cũng không dám rơi

“ Luyện chữ là luyện nhân tâm, hôm nay ngươi càn quấy thất trách chính là tự tạo cho mình thói quen bất cẩn vô trách nhiệm. Tâm tĩnh thì chữ vững, chỉ cần nhìn chữ ngươi xiêu vẹo, không cần biết ngươi có vội vàng hay không, chỉ biết tâm ngươi đang loạn”
“ Đồ nhi biết sai” – Mẫn Anh Ca ngoan ngoãn nhận lỗi
“ Vút..vút…v…vút”
Một loạt mưa roi rơi xuống không chút nhân từ, roi sau mạnh tay hơn roi trước, chỉ thoáng chốc bàn tay trắng nõn mềm mềm đã sưng đỏ, nhiều chỗ rách da rướm máu.
Mẫn Anh Ca vẫn kiên cường giơ thẳng hai tay, nước mắt ướt đẫm mặt vẫn không hé một tiến rên la. Nhìn đồ nhi cắn môi đến sắp chảy máu, trong mắt Hiển Mạch Cung thoáng một tia đau lòng hạ roi xuống. Tay hắn dịu dàng phủ lên môi nàng, nàng liền hiểu ý không được cắn môi nữa. 
Nhưng … trừng phạt vẫn chưa kết thúc 

“ Qua kia nằm xuống “
Mẫn Anh Ca mau chóng nằm sấp trên ghế dài, thân hình bé nhỏ khẽ run run, đầu chôn thật sâu trong vòng tay.
Hiển Mạch Cung cầm roi đến gần nàng. 
“ Nhớ rõ sai lầm hôm nay ! “
“ Vút…chát..”
Trúc bản vụt mạnh khiến Mẫn Anh Ca giật thót, nước mắt tuôn ra , nhưng tuyệt nhiên không phát ra tiếng khóc…
Lỗi của nàng thật lớn…nàng đã làm sư phụ thất vọng…
“ Vút…chát…vút … chát …vút chát … chát …chát..chát”
Trúc bản rơi xuống như mưa…
Hiển Mạch Cung đau lòng nhìn vai nhỏ đồ nhi run mỗi lúc một lợi hại, nhưng lại không cho phép mình mềm lòng…
…Còn nhỏ vậy đã gian dối, nếu không uốn nắn nàng, sau này không lường được…
“ Chát … chát…chát…ưm…chát…”
Mẫn Anh Ca cắn môi đến bật máu, không kiềm được rên lên khe khẽ..
Mông nàng đau quá…đau thấu xương a…
“ Chát..chát…chát…a…chát …hu hu …”- Rốt cuộc, Mẫn Anh Ca đã bật khóc.
Hiển Mạch Cung nhìn vệt máu lấm tấm trên váy nàng…có lẽ, vậy là đủ rồi…
Nhận thấy đau đớn không còn, Mẫn Anh Ca rụt rè ngẩng đầu nhìn sư phụ. Hiển Mạch Cung lau đi vết máu trên môi nàng, ánh mắt thương xót :” Ta bỏ qua cho con .”
“ Sư phụ… con xin lỗi, sư phụ..” – Mẫn Anh Ca mỉm cười nhưng lại cảm thấy ánh mắt càng mờ ảo rồi tối hẳn.
“ Ca nhi, Ca nhi !”- Hiển Mạch Cung biến sắc vội bắt mạch cho nàng. 
Mẫn Anh Ca một đêm khóc nhiều lại sợ hãi rốt cuộc sinh bệnh.
…….
“ Sư phụ…. hương liệu thực sự rất thơm…”
“ Sư phụ…. con không cố ý gạt người….”
“ Sư phụ…đừng bỏ rơi con … sư phụ…”
Mẫn Anh Ca trong lúc hôn mê nói năng loạn xạ. Nàng đã sốt cao cả đêm, Hiển Mạch Cung cũng thức trắng chăm sóc nàng, xem ra hôm sau dược đường sẽ đóng cửa a…
Hiển Mạch Cung cho Mẫn Anh Ca uống dược hạ sốt, liên tục thay khăn ấm, lại chăm sóc vết thương phía sau cho nàng.
Mông nhỏ Ca nhi chằng chịt vết roi, tuy không đả thương sâu nhưng đau đớn cực hạn, nhiều chỗ rách da chảy máu.
Hiển Mạch Cung âm thầm thở dài, tuy đau lòng nàng, nhưng tuyệt không hối hận, nghiêm sư xuất cao đồ, đạo lý này hắn hiểu rõ, huống chi là nàng mắc sai lầm. Chỉ hi vọng nàng về sau sẽ không tái phạm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro