chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 5
Ánh nắng mặt trời rọi qua ô cưả, nghịch ngợm nhảy nhót trên mặt Mẫn Anh Ca…
“ Gâu… gâu… ử .. ử “ – Tiểu Cầu Tử hết liếm tay lại liếm mặt nàng, khiến Ca nhi tỉnh giấc.
Nàng mơ hồ nhớ lại chuyện hôm qua, liền đảo mắt tìm sư phụ..
“ Sư phụ.. sư phụ.. a “- Nàng toan ngồi dậy , lại đụng trúng vết thương, đau đến chảy nước mắt, xem ra sư phụ đã đến dược đường rồi.
“ Tiểu Cầu Tử, ngươi nói xem, sư phụ đã tha thứ cho ta, đúng không ?”
“ Gâu…gâu…”
“ … sẽ không giận ta nữa, đúng không ?”
“ gâu.. gâu ..”
.
.
“ Con tỉnh rồi !” – Hiển Mạch Cung tay cầm bát thuốc từ ngoài đi vào, hiển nhiên nghe hết những lời ngốc nghếch của nàng.
“ A, sư phụ, … người không đến dược đường ạ ? “
“ Không, con bị bệnh, vừa vặn dược liệu chưa điều chế hoàn tất.”
“ Sư phụ… con ..” –Mẫn Anh Ca vừa hổ thẹn vừa hối lỗi không dám nhìn sư phụ.
“ Phạt cũng đã phạt xong, không cần câu nệ như vậy, mau uống dược.”- Thật là đứa nhỏ ngốc, nàng thật sự nghĩ hắn sẽ bỏ rơi nàng sao ?
Đã là đồ đệ của hắn, hắn nhất quyết không từ bỏ, nàng làm sai hắn sẽ mắng, nàng phạm lỗi hắn sẽ phạt, nàng gây tội ác tày trời, tự tay hắn sẽ giết nàng .

“ Sư phụ, dược rất đắng”- Mẫn Anh Ca lại giở bộ mặt cún con hướng hắn làm nũng.
“ Sư phụ đút cho ngươi “- Nói rồi hắn cầm bát dược đen ngòm, khuấy khuấy cho bớt nóng rồi từng thìa từng thìa bón cho nàng.
Mẫn Anh Ca cảm thấy, dược không còn đắng nữa.
.
.
“ Ca nhi, con rất thích chế hương sao ?”- Hiển Mạch Cung bất ngờ hỏi.
“ A, vâng… à không… con không thích nữa. Sư phụ, từ nay con sẽ chăm chỉ luyện chữ đọc sách thuốc. Người đừng lo.”
Hiển Mạch Cung buồn cười nhìn bộ dáng luống cuống của nàng, hắn thực sự rất đáng sợ sao ?
“ Con lại muốn dối ta ?” – Bàn tay to vỗ vỗ mông nhỏ nàng đe dọa.
“ Sư phụ … con.. con thích “- Thật khổ thân, nói thật không được nói dối cũng không xong. Nàng hít một hơi thật sâu, mạnh dạn nhìn sư phụ.
“ Con .. con thấy chế hương rất tốt, con đang tìm cách kết hợp điều hương và chế dược…”
Hiển Mạch Cung lẳng lặng nghe nàng nói..
“ Sư phụ, ý con là, thay vì dược đắng ghê người , ta có thể tìm cách chế hương để trị bệnh a..”- Mẫn Anh Ca dùng ánh mắt mong chờ nhìn sư phụ
“ Ý tưởng không tồi, chỉ là… ngươi kiến thức chưa đủ, cẩn thận lại chế ra độc dược..”- Hiển Mạch Cung tán thưởng đồ nhi trong âm thầm – “ … không cần lén lút như vậy, cứ tự do nghiên cứu, chỉ là Y lý và luyện chữ vẫn phải bảo đảm cho ta.”
“ Vâng, đa tạ sư phụ”
.
.
.
Đêm nay, mưa thật to…
Mây đen cuồn cuộn , gió giật sấm rền, từng tia chớp lóe lên rạch ngang bầu trời…
Cây cối nghiêng ngả , nước đọng khắp nơi , côn trùng ếch nhái kêu râm ran ..
Ca nhi cuộn tròn trong lòng sư phụ, ngủ thật ngon giấc. Cứ khi mưa to, nàng lại hốt hoảng phóng sang phòng sư phụ, ôm chặt lấy người
“ Con sợ… sư phụ…con sợ “- Thế là, sư phụ đại nhân lại phải dịu dàng bế nàng lên giường, dỗ nàng ngủ… đêm nay cũng không ngoại lệ.

“ Rầm… rầm.. Hiển đại phu !!!!!...rầm ..rầm”- Tiếng người đập cửa dồn dập “ Hiển đại phu!!!!.. xin cứu mạng…Hiển đại phu!!!”
Hiển Mạch Cung bước vội xuống giường, khoác thêm áo ngoài, nhanh chóng ra cửa.
“ Ai vậy ? “ – “ Hiển đại phu … là ta.. xin ngài cứu lấy nhi tử ta… thằng bé sốt cao không hạ đã mấy canh giờ a.. Hiển đại phu…”- Tô thẩm thẩm cả người sũng nước, quỳ xuống cầu xin hắn.
“ Mau đứng lên , Tô thẩm, ta quay vào lấy dược , lập tức đi cùng thẩm”.
Mạng người quan trọng, hắn phải đi ngay, còn Ca nhi, mưa to thế này, để nàng ngủ vẫn hơn.
“ Ầm…”- tiếng sét gầm lên vang dội
“ Sư phụ… người ở đâu … sư phụ … hu hu.. con sợ quá hu hu “- Mẫn Anh Ca vừa khóc vừa nhào vào lòng hắn.
“ Ngươi mau về giường, ta phải đi khám bệnh “ – “ Không, con không chịu, con đi cùng người , sư phụ…huhu”- Mẫn Anh Ca như bạch tuộc nhỏ, ôm hắn khóc không buông.
Hiển Mạch Cung bất đắc dĩ , tức giận phát vào mông nàng
“ Vậy thì mau đi chuẩn bị !!!”
Lúc này Ca nhi mới buông hắn ra, hai tay ôm mông nhỏ chạy về phòng thay y phục.
Hai thầy trò hai túi dược to nhỏ, đội mưa gió đi về phía nhà Tô thẩm…
… Nhi tử của Tô thẩm thực sự nguy kịch..
Khi thầy trò Hiển Mạch Cung đến, thằng bé đã hôn mê sâu, hơi thở yếu ớt, trán nóng như lửa… Tỷ tỷ của hắn, Tô gia cô nương đứng ngồi không yên.
“ Chuẩn bị nước nóng cho ta, Ca nhi , mau đi sắc dược”- Hiển Mạch Cung bắt mạch cho Tô gia nhi tử, khẽ nhíu mày
“ Vâng, sư phụ “- “ Để ta dẫn muội đến nhà bếp” Tô gia cô nương nóng lòng
“.. chi tử 8 lạng, hạn liên thảo 12 lạng, hòe hoa 16 lạng, kim ngân hoa 20 lạng, liên kiều 12 lạng, mao căn 12 lạng…. tỷ tỷ, dược tốt rồi”
“ Mau, mau bưng lên “
… Tô gia nhi tử dù uống dược vẫn không có dấu hiệu suy giảm, Hiển Mạch Cung nhíu mày…
“ Ca nhi, mang châm bạc đến…”- Nếu đã thế, buộc phải châm cứu để hạ sốt
“Thưa sư phụ…”- May mà trước khi đi, sư phụ có dặn nàng chuẩn bị
Hiển Mạch Cung thoát y phục của thằng bé, lần lượt hơ châm trên lửa, xuống tay dứt khoác mà chính xác
Huyệt Thiếu thương, huyệt Khúc trì, huyệt Thần môn, huyệt Dũng tuyền…
Vất vả cả đêm , trời tờ mờ sáng Tô gia nhi tử rốt cuộc hạ sốt.
Gia quyến Tô gia cảm kích tạ ơn Hiển Mạch Cung đã cứu nhi tử họ từ Quỷ môn quan trở về.
“ Chỉ cần nghỉ ngơi, uống thuốc đều đặn sẽ chậm rãi khỏi, xin cáo từ”
Dù Tô gia ra sức nhét bạc, Hiển Mạch Cung vẫn kiên quyết không nhận, Tô thẩm thẩm đành ép buộc Ca nhi mang về bao nhiêu là rau củ, gạo thóc, khoai sắn gà vịt..
.
.
.
“ Sư phụ, đêm qua thật hù dọa, con nghĩ Tô ca ca nhất định không qua khỏi”- Mẫn Anh Ca hưng phấn, sư phụ nàng thật tài giỏi.
“…”- Hiển Mạch Cung không đáp, thật ra chỉ chậm một khắc, cho dù Hoa Đà tái thế cũng không trị được.
“ Sư phụ…sư phụ..”- “ Có chuyện gì ?”
“ Sư phụ,.. người thấy Tô tỷ tỷ thế nào?”- Mẫn Anh Ca háo hức
“ Tô tỷ tỷ ?”- Hiển Mạch Cung mờ mịt , ai là Tô tỷ tỷ trong miệng nàng?
“ Ai nha,… sư phụ , người mau quên, chính là nữ nhi của Tô thẩm thẩm a”
Hiển Mạch Cung dĩ nhiên không nhớ, đêm qua hắn mải lo cứu người, nhìn cô nương nhà người ta làm gì?
“ Sư phụ, Tô tỷ tỷ thật xinh đẹp, lại dịu dàng, dêm qua không chỉ dỗ dành con, lại còn cho con thật nhiều nhiều kẹo, người nói xem, thật là cô nương tốt “
Nàng đã nghĩ kĩ nha, Tô tỷ tỷ làm sư nương, nhất định yêu thương nàng như sư thúc nói… lại nói, sư phụ quá vất vả, cả ngày trị bệnh bốc thuốc, tối về còn phải nấu cơm , dạy dỗ nàng. Cưới Tô tỷ tỷ về, Tô tỷ tỷ sẽ nấu cơm giặt đồ , dọn dẹp nhà cửa, những việc linh tinh ấy sẽ không phiền nàng và sư phụ nữa, nàng còn phải theo sư phụ học dược, rồi chế hương, v..v. bận lắm, thực sự bận lắm!!( Yue: Vâng, Ca nhi của chúng ta nghĩ sẽ rước sư nương về làm nô tỳ cho hai sư đồ bọn họ )
“Ngươi là đang có chủ ý gì ?” – Hiển Mạch Cung ánh mắt nguy hiểm nhìn Ca nhi.
“ Ách.. sư phụ, làm gì có…hi hi”- Ca nhi cười lấy lòng, thong thả thong thả a, dục tốc bất đạt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro