chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6
“ Bạch chỉ này cần cạo sạch vỏ, sau đó thái  nhỏ ra… xem sư phụ làm “
“ Vâng…. Sư phụ, làm thế này đúng không a ?’’
Lại một đợt dược liệu mới, Ca nhi đang cùng sư phụ đại nhân bào chế miệt mài trong nhà bếp.

“ Hiển đại phu.. đại phu có nhà không a “- giọng nữ nhân mềm mại vang lên từ phía cửa. Ca nhi nghe thấy liền hớn hở “ Tô tỷ tỷ, muội ở đây ! “
“ Đại phu… nương dặn tiểu nữ mang chút thức ăn trưa cho người”- Tô gia cô nương thẹn thùng đặt lồng thức ăn lên bàn.
“ Cô nương khách sáo… xin truyền lời cảm tạ của ta đến gia quyến “- Hiển Mạch Cung lãnh đạm trả lời, từ đầu đến cuối mắt vẫn chưa dừng trên Tô cô nương một chút. Từ ngày cứu Tô gia nhi tử đến nay, Tô cô nương ngày nào cũng mang thức ăn đến. Hiển Mạch Cung ra sức từ chối, nhưng đến Tô thẩm thẩm cũng ra tay khuyên nhủ, lại còn nha đầu Mẫn Anh Ca kia, từ lúc nào đã chê món hắn nấu, chỉ bảo Tô tỷ tỷ nấu ăn  ngon nhất…
“ Oa .. ngon quá, thơm quá…Tô tỷ tỷ, muội thích tỷ nhất .” – Mẫn Anh Ca vui vẻ nhảy tới nhảy lui, quả nhiên tốt a, không cần nấu vẫn có thức ăn ngon.
“ Ca nhi, kẹo của muội này” –Tô Kiều ra sức lấy lòng Mẫn Anh Ca, dù sao đây chính là đồ đệ thân cận ngày đêm của Hiển đại phu…
“ Cảm ơn tỷ tỷ...” – Ca nhi cười híp mắt định cho kẹo vào miệng thì đã nhìn thấy ánh mắt muốn giết người của sư phụ. Thế là nàng đành rụt rè cho kẹo vào túi, lại len lén trở về tiếp tục chế dược.
Tô Kiều cũng giật mình trước sự nghiêm khắc của Hiển Mạch Cung. Mắt hạnh khẽ chuyển, thiên a, người lúc tức giận cũng có thể hấp dẫn như vậy.Từ ngày đầu tiên gặp Hiển đại phu, nàng đã không thôi lưu luyến. Tuổi trẻ tài cao, tướng mạo uy vũ cao quý,nhìn thấy đã biết không phải người tầm thường, tuy không biết lý do vì sao người như thế lại ngụ ở vùng núi nhỏ hẻo lánh này nhưng thật sự Hiển Mạch Cung khiến bao trái tim thiếu hữ vùng này xao động. Nhưng người này quá mức lạnh lùng đi, ánh mắt không chút gợn sóng, vẻ mặt lãnh đạm , tựa như gió thoảng mây trôi, không thể nắm bắt. Chỉ những chuyện liên quan đến Ca nhi mới có thể khiến hắn lưu ý, cũng chỉ khi nhìn Ca nhi, ánh mắt hắn mới có chút cảm xúc, hoặc là nghiêm khắc, hoặc tức giận, huyễn hoặc mới có khi dịu dàng.
Nhưng mà… người như vậy mới hấp dẫn a, Tô Kiều vẫn cố gắng tiếp cận Hiển Mạch Cung, tuy bây giờ chưa đạt chút gì, nhưng nàng tự tin mình nhất định làm được.
“ Đại phu thong thả, tiểu nữ có việc về trước a”- Nói xong khéo léo thi lễ, lại nhoẻn nụ cười lộ lúm đồng tiền mê hoặc… Đáng tiếc, Hiển Mạch Cung vẫn không nhìn nàng. Tô Kiều thất vọng xoay người, chỉ có Ca nhi luyến tiếc :” Tạm biệt Tô tỷ tỷ “
Không còn người lạ ở đây , Hiển Mạch Cung nghiêm khắc giáo huấn đồ đệ
“ Ta đã nói qua với ngươi việc ăn kẹo bừa  bãi chưa ?” 
“ Thưa sư phụ, đã nói “- Mẫn Anh Ca cúi đầu không dám nhìn.
“ Ta đã nói về việc không thể tùy tiện nhận đồ người lạ chưa ?
“ Thưa sư phụ, .. đã nói rồi “.
“ Ca nhi, ngươi muốn chúng ta mắc nợ người khác sao ?”
“ Nhưng … sư phụ..” – Mẫn Anh Ca uất ức “.. Tô tỷ tỷ không phải người lạ”
“ Không lạ sao ? Ngươi biết nàng ta rất rõ sao ?” – Hắn làm sao không biết Tô Kiều đang cố  ý tiếp cận hắn, ngày ngày sang nhà thì thôi đi, lại còn vô số lần vô tình gặp mặt. Hắn không dám chê cô nương nhà người ta, nhưng mà nữ nhi tình trường là thứ vô cùng phiền phức…
“ …”- Ca nhi ngẹn không nói được, xem ra sư phụ đại nhân không thích Tô tỷ tỷ a..
Không sao, còn Lý tỷ tỷ, Trần tỷ tỷ…, còn rất nhiều tỷ tỷ dịu dàng cho nàng kẹo, nàng không tin sư phụ không thích ai trong số đó..
“ Sư phụ , con không dám nữa “- Mẫn Anh Ca tỏ vẻ hối lỗi, thua keo này nàng sẽ bày keo khác, nhất dịnh phải rước sư nương về hầu hạ nàng.
“ Mau làm xong còn dùng bữa”- Lúc này Hiển Mạch Cung mới hơi hơi bớt giận.
“ Vâng”
.
.
.
“ Ca nhi, đây y phục hôm qua ngươi giặt sao?”
“ Sư phụ, không phải con giặt, là Lý tỷ tỷ thôn bên giặt a !”
“ Ngươi dám đem y phục ta cho cô nương chưa gả  nhà người ta giặt  ?”
“ A… sư phụ … con không dám nữa…sư phụ bớt giận…hu hu “- Ca nhi vừa khóc vừa trốn tránh thước gỗ trên tay sư phụ.
“ Chát.. chát..”- Thật tức chết hắn, nếu không cẩn thận, hôm nay hắn đã vận bạch y đầy dấu son đỏ thắm.
Mẫn Anh Ca đau đớn nghĩ: “ Lý tỷ tỷ a, muội và tỷ vô duyên rồi !”
.
.
.
.
“ Ca nhi, tại sao phòng ta đầy khăn tay nữ nhi thế này ?”
“ Sư phụ, là Hoa tỷ tỷ, Trần tỷ tỷ, Ngô tỷ tỷ, … nhờ con đưa hộ cho người a ?”
“ Ngươi nhận lời ?”
“ Vâng, người ta tặng sư phụ cơ mà ?... Sư phụ , sao lại nhìn con như vậy?.... Sư phụ , đừng nóng nha,… a.. cứu mạng… sư phụ…. con lại sai rồi…sư phụ !!!”
Mẫn Anh Ca thật đau đầu, quả nhiên tìm sư nương không dễ chút nào !
.
.
.

Bao  nhiêu là việc khiến Hiển Mạch Cung không thể tiếp tục làm ngơ, rốt cuộc một ngày đẹp trời đem đồ nhi nghịch ngợm kia đến hỏi tội.
“ Ngươi mau nói hết cho ta “- Hiển Mạch Cung mây đen vần vũ hỏi tiểu đồ nhi đang quỳ dưới chân.
“ Sư phụ… con…con là vì người mới làm vậy “ – Ca nhi vô cùng thẳng thắng, nàng không có sai a, tin chắc khi nói hết, sư phụ sẽ hiểu cho nỗi khổ tâm của nàng.
“ Vì ta sao? “ – Hiển Mạch Cung nghi hoặc.
“ Sư phụ, người không cảm thấy Đạm Tình Cư quá vắng vẻ ạ ?”
“ Sư phụ, người vất vả cả ngày còn phải chăm sóc con, thật không tốt ạ”
“ Sư phụ , người một mình chỉ ở với nha đầu là con khiến người ta dị nghị… chính là, người ta nói sư phụ…đoạn tụ!! Con chỉ giúp người chứng minh không phải mà thôi” – Mẫn Anh Ca thao thao bất tuyệt, không chút để ý sư phụ nàng mỗi lúc một đen mặt.
“… Tóm lại, sư phụ , con đang giúp người tìm sư nương a, thế là mọi vấn đề giải quyết”- Mẫn Anh Ca cười tự tin.
“…”
Hiển Mạch Cung vẫn không nói gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm. Ca nhi đáng thương bị hắn nhìn đến sợ hãi, vui sướng lúc nãy hoàn toàn bốc hơi.
“ Từ nay cấm ngươi nhắc đế chuyện này !...Còn nữa, phạt ngươi quỳ 2 canh giờ, tối nay không cho ăn cơm”- Nói xong hắn lạnh lùng bỏ đi..
“ Sư phụ… sư phụ..” – Mẫn Anh Ca khóc ròng, rốt cuộc nàng sai chỗ nào a ?

Hiển Mạch Cung trầm ngâm dưới trăng, đèn trong chính phòng vẫn sáng, hẳn là nha đầu kia còn quỳ ở đó.
Hắn hiểu những gì nàng nghĩ,… nhưng mà, hắn không chịu được sinh vật gọi nữ nhân, phiền phức , giả dối,  
… Chỉ có tiểu đồ nhi không hiểu chuyện  ngốc nghếch kia, hắn mới nhìn nàng thuận mắt một chút, cũng nguyện ý gần gũi dạy dỗ nàng.  Nàng  cũng không tính là nữ nhân đi.
Nhưng…
Nhất nhật vi sư, chung thân vi phụ, đây là đạo lý ngàn đời không thể xoay chuyển…
Nàng… là đồ đệ của hắn.
Hiển Mạch Cung lại bước vào chính phòng, Mẫn Anh Ca vừa quỳ vừa ngủ gà ngủ gật, thấy sư phụ vào thì lại nghiêm túc quỳ lên, nhưng lại dùng ánh mắt đáng thương hề hề nhìn sư phụ. Hiển Mạch Cung nhẹ nhàng bế nàng vào phòng, cẩn thận dùng dầu xoa xoa đầu gối đã sưng lên
“ Sư phụ người đừng tức giận “- Mẫn Anh Ca kéo kéo tay áo hắn- “ Con sẽ nghe lời, sư phụ đừng giận con”
Lòng Hiển Mạch Cung mềm nhũn, tay khẽ xoa đầu nàng
“ Được rồi, ngủ đi”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro