Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 1
*****

Ngô đồng phủ bóng, nam tử xoay lưng nhìn về phía Tây Hồ. Nước hồ lăn tăn gợn sóng, gió đón lá loay hoay bất an rơi xuống mặt nước. Chiếc thuyền nhỏ bằng lá bắt đầu hành trình, là sầu hay là bi, chỉ có người trong cuộc mới biết.
“Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu”
Ngô đồng lá rơi, thu đến với Giang Nam lạnh lẽo ẩm ướt, y hơi co mình, mái tóc như chi liễu lay động theo gió, mơn trớn gò má, lướt qua lệ chí nơi khóe mắt. Tiếng tì bà réo rắt đâu đây, vẳng lại một khúc Giang Nam điệu ngân nga trong gió. Y thở dài, đã nửa canh giờ mà hắn còn chưa đến, không biết đã lưu lạc trà tửu hay quán lâu nào rồi.
“Thiếu gia, có nên về trước rồi báo cho Vương công tử hay không? Đã đợi nửa canh giờ rồi, thân thể người không khỏe, không nên ở ngoài lâu” Vượng Tử sốt ruột. Lần nào cũng vậy, cái tên hoa hoa công tử ấy nếu không phải thanh mai trúc mã của thiếu gia thì chưa chắc thiếu gia đã kiên nhẫn với hắn đến vậy.
“Được rồi. Chúng ta về trước vậy” Y xoay người, hơi cúi đầu nén tiếng ho trong lồng ngực.
Tiếng vó ngựa gõ mạnh trên nền đá xanh, vẳng lại bên hồ, chiếc xe ngựa lao nhanh như tên về phía y. Phu xe hoảng hốt, miệng hô to.
“Tránh ra”
Tất cả như chậm lại trước mắt, chiếc xe ngựa vùn vụt lao đến, y lùi mạnh về phía sau. Nền đá ẩm ướt, trọng tâm không vững, y như mất đi trọng lượng, định thần lại, y đã trầm vào làn nước thu lạnh. Thân mình trầm dần xuống đáy hồ, lồng ngực như bị nén lại, y uống mấy ngụm nước lạnh, dần dần không còn sức giãy giãy giụa, rong rêu như thanh xà quần lấy chân tay kéo y xuống đáy hồ đen như mực. Y thấy bóng dáng Thanh, đến lúc này còn nghĩ đến tên vô lại ấy. Eo có người tóm lấy, cảm giác cuối cùng y cảm nhận được là có người nâng y lên.
***
Hàng mi cong khẽ chớp, đôi mắt mông lung, mịt mờ cướp đi hồn phách người đối diện. Đôi mắt ấy còn đen hơn đêm tháng Hai,nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhưng tái nhợt của y.
“Ngươi tỉnh rồi sao?” Đang nhàm chán nghịch ngón tay y, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thật muốn cắn một cái, hắn quay sang nhìn y.
Trước mặt y là một tên quần áo là lượt, y sa một màu xanh thiên thanh, hoa chìm trên gấm, trên hông đeo một miếng ngọc bội. Cả người tản mát khí tức bất cần,vô lại. Cả thành Hàng Châu này nếu muốn biết một hoa hoa công tử trông ra làm sao, vậy thì hãy nhìn tên Vương Thanh này đi. Khóe miệng hắn hơi cong, đôi mắt như sợi chỉ hấp háy nhìn xuống.
“Ngươi a, nam tử hán đại trượng phu, đầu đội trời chân đạp đất, vậy mà té xuống nước không lên được. Bản thiếu gia ta đây có lòng tốt cứu ngươi lên còn dám nhìn ta như vậy. Aizz. Thật là! ” Hắn ngồi trên ghế gỗ trạm trổ, tay cầm chén trà sứ ngắm nghía.
“Ngươi cứu ta sao? Ta đợi ngươi nửa canh giờ ngươi còn không xuất hiện làm sao có thể cứu ta?” Y liếc mắt,.
“Này, này! Ngươi nha! Lấy oán báo ơn. Ta vì cứu ngươi mà nhảy xuống nước Tây hồ. Ngươi có biết nước lạnh như thế nào không?
“Thiếu gia, người tỉnh rồi sao?” Vượng Tử đi vào phòng, đánh gãy lời hắn.
“Ân”
“Ta mang canh gừng cho người, người bị ngã xuống hồ, nhiễm phong hàn rồi. Đại phu mới đi xong, còn kê rất nhiều thuốc. Vương công tử a, sao người còn chưa về?”
“Tên nhãi ranh, dám đuổi bổn công tử, ngươi chán sống phải không?” Hắn nhéo tai Vượng Tử, tên tiểu tử này, luôn bài xích hắn ở cạnh Vũ.
“A! A! A! Đau a! Thiếu gia! Cứu nô tài a!”
“Thật ầm ĩ, Thanh! Ngươi bỏ Vượng Tử ra đi, ta cần nghỉ ngơi, ngươi cũng về thay y phục đi, mặc đồ ẩm không dễ chịu đâu”
Vượng Tử được thả, xoa cái tai đã đỏ lựng của mình. Vương công tử thật không tốt, nên khuyên thiếu gia ít tiếp xúc với y thì hơn.
“Được thôi, chiều tối ta sẽ sang xem ngươi uống thuốc, đời này ta chưa thấy nam tử nào sợ đắng như ngươi”. Hắn xoay người, đi được hai bước lại quay đầu lại, thì thầm vào tai y “Eo ngươi thật nhỏ nha, lại mềm nữa. Ta thích”. Nói xong hắn chắp tay sau lưng nghênh ngang ra khỏi cửa.
Y cứng người, nếu đôi mắt là đao, tên Vương Thành kia đã bị thiên đao vạn quả. Hắn đúng là đồ vô lại mà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro