Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 2
*****

Hàng Châu xưa nay nổi tiếng muôn đời với tiếng thơ của văn nhân thi sĩ. Nhưng vốn là một thành châu nhộn nhịp, người ta cũng không khỏi nhớ đến Điềm Xuân Lâu. Chiều tà phủ bóng lên Hàng Châu, cả thành trấn yên lặng nhu thuận nằm cạnh Tây Hồ. Nhưng ở Điềm Xuân Lâu, thời điểm này mới là lúc trong lâu nhộn nhịp nhất, khách nhân tấp nập qua thềm cửa, đèn hoa lung linh tỏa sáng một con đường.
Vương Thanh mỉm cười nhìn tòa lâu, đã một thời gian dài sau khi bị cấm túc hắn chưa được đến đây. Thật nhớ mà!
“Ây da! Vương công tử a! Đã lâu rồi người chưa ghé qua Điềm Xuân Lâu của thiếp”
Một nữ phụ khoảng ba mươi tuổi yểu điệu bước đến bên cạnh Vương Thanh, gương mặt đon đả, khóe mắt cong cong, làn da mịn màng, khóe môi còn có một má lúm đồng tiền. Nhìn qua, không ai tưởng tượng được nữ tử này đã ngoài tam tuần nếu không có cái sắc bén, trải đời của một tú bà kĩ viện nức danh Hàng Châu.
Vương Thanh cong khóe miệng, liếc khóe mắt nhìn bà ta.
“Bổn thiếu gia hôm nay đang có hứng, ta muốn nghe tiếng đàn của Tú Nhan, chuẩn bị tư phòng cho ta”
Tú bà híp mắt, ghé vào tai hắn nói nhỏ:
“Công tử, có nội gián trong giáo”. Ánh mắt tú bà thay đổi, không còn vẻ phong trần của ca kĩ thay vào đó ánh mắt sắc bén, lãnh lẽo như xà.
“Đưa Tú Nhan lên nghe lệnh của ta”
“Công tử a! Mời vào! mời vào! Rượu sẽ do đích thân Tú Nhan mang lên cho người.”
Gió thu lạnh lẽo, tà tà bay vào phòng lay động đôi rèm thưa. Trong phòng réo rắt từng tiếng từng tiếng tì bà du dương mềm như nước, thánh thót như chim oanh trong chi liễu. Tú Nhan ngồi trên ghế nhỏ, váy mỏng chạm đất, y sa tử sắc, thêu một bông hải đường đang kì nở rộ. Gót sen nhấc lên, ngón tay uyển chuyển như múa trên dây đàn. Bàn tay nàng thon dài, to hơn tay nữ tử bình thường một chút, dây đàn như được nàng huấn luyện, thanh âm thánh thót theo ngón tay tràn ra. Khuôn mặt nghiêng nghiêng thanh tú, da mịn như ngọc, tóc xanh vấn cao, một hai lọn tóc không nghe lời lả lơi rủ xuống bên mai.
Vương Thanh nằm trên tháp nhỏ, nghiêng người híp mắt, đôi tay miết lên miệng chén trà.  Hắn thả người trên nệm, bàn chân nhịp đưa theo tiếng đàn. Không biết hắn đang say hay đang ngủ, cả người lười biếng.
Bỗng hắn đưa tay ra hiệu cho Tú Nhan ngừng lại, mở mắt, hơi nghiêng người về phía trước, nhìn về phía nàng
“Tú Nhan a! Ngươi nói xem, phải chăng cách nhìn người tựa như nghe đàn. Có người nghe trong tiếng đàn là tiếng khóc bi thương hay tiếng cười khoái hoạt nhưng có người nghe tiếng đàn chỉ thấy thật vô vị, cũng chỉ là tạp âm mà thôi”
“Công tử! Thứ cho Tú Nhan ngu muội, không hiểu được ý trong lời của công tử”
Nàng hơi cúi đầu, tiếng nói trong trẻo mềm nhẹ.
“Vậy sao? Ngươi theo ta từ năm ngươi mười ba tuổi cũng coi như cùng ta lớn lên, so với các tỷ muội trong giáo ta nghĩ ngươi phải là người hiểu bổn thiếu gia ta nhất chứ? Không phải sao?” Hắn kề môi uống một ngụm trà, trà Long Tỉnh đúng là tuyệt phẩm, chạm đầu lưỡi là vị đắng, thấm vào vị giác lại hơi ngọt, hương trà quanh quẩn trong không gian.
“Quỳ xuống” Giọng hắn đanh lại, ánh mắt sắc bén như dao găm vào da thịt, lạnh lẽo thấu xương.
Lư hương mờ ảo, trong phòng cắm vài nhánh cúc đầu thu, cả căn phòng tràn ngập hương trầm. Nhan Tú quỳ trên sàn gạch lãnh lẽo, một canh giờ trôi qua, nàng ta vẫn bất động như thế.
Vương Thanh xoay người từ trên tháp nhỏ đứng dậy, đưa hai ngón tay nắm lấy cằm Nhan Tú nâng lên, lực mạnh đến nỗi nàng ta nhíu mày liễu nhưng không dám rên dù một tiếng.
“Không chịu khai ra sao.Nể tình ngươi theo ta bảy năm nay, ta cho ngươi một cơ hội. Tại sao phản bội ta? Nói!  Đừng thách thức sự kiên nhẫn của ta!
“Công tử, Tú Nhan phụ sự tin tưởng của người, xin được người ban tử” Nàng dập đầu xuống sàn đá, thanh âm lạnh lẽo lại bi thương như tiết trời cuối thu khác hẳn với sự điềm đạm đáng yêu ban đầu.
Hắn quay lưng nhìn ra cửa sổ, thở một hơi thật dài, ngước đôi mắt về phía mấy lá ngô đồng đang chao đảo trong gió, rèm thưa bay bay.
“Ngươi lui ra đi. Sắp xếp tư trang. Về Thiên Sơn. Hãy sám hối trong thời gian còn lại. Nếu để ta phát hiện ngươi còn liên lạc với Vương Nham, đừng trách ta vô tình. Chữ tình này với hắn, ngươi nên cắt đứt đi thôi. Hắn, vốn không yêu ngươi.”
----------------------------------------------------------------------------------
“Thiếu gia! Người nên uống thuốc a. Không uống sẽ nguội mất”
Thiếu gia vốn là người từ nhỏ vốn an tĩnh nhu thuận, như đóa sen trắng trong đầm lầy, không ai nỡ thương tổn y, sợ làm vấy bẩn sự tinh khiết ấy. Duy chỉ có lúc uống thuốc, vẻ an tĩnh trầm ổn của y mất hết, khuôn mắt nhỏ nhắn nhăn lại, mắt ầng ậc nước, chui vào chăn nhất định không ra. Vượng Tử duy chỉ có mong ngóng Vương công tử vô lại kia những lúc như thế này. Chỉ có hắn mới có thể làm cho thiếu gia ngoan ngoãn uống thuốc. Từ nhỏ đã là vậy, thiếu gia vốn không được khỏe mạnh như bao hài tử khác.
Lúc thiếu gia sinh ra cũng là ngày mẹ y vì sinh khó mà mất. Y sinh thiếu tháng, cả thân mình nhỏ bé lọt thỏm trong vòng tay phụ thân. Vốn là nhà hương thư, phụ thân chỉ có duy nhất một nương tử, sau khi Phùng nương mất, phụ thân y cứ như vậy gà trống nuôi con. Thiếu gia lớn lên cũng là từ bàn tay cha, nhưng y từ nhỏ ốm yếu, uống thuốc nhiều hơn uống sữa. Vị đắng thấm vào da thịt, cứ như thế mà coi thuốc là kẻ thù không đội trời chung.
Nhớ lần đầu tiên thiếu gia gặp Vương công tử, là lúc ba tuổi, Vương công tử chưa tròn hai tuổi mới lững chững tập đi nhưng lại cao hơn Tiểu Vũ nửa cái đầu. Lần đầu tiên nhìn thấy cục bông tròn tròn, hai má mượt như trái đào, hắn lập tức không do dự cắn một miếng. Thiếu gia bị đau, lập tức khóc toáng lên, đôi mắt nhỏ nhắn đầy nước, khóe miệng hơi chu lên rất là đáng yêu. Vương công tử thật thích nên luôn đòi phụ thân sang chơi phủ của thúc thúc, thậm chí còn bá đạo đòi ở lại ôm thiếu gia ngủ.
Thiếu gia không thích uống thuốc, người nhà đến gia nhân ai cũng biết, chẳng ai dỗ được. Nhưng không hiểu vì sao chỉ riêng Vương thiếu gia lại khác, lần nào có Vương thiếu gia bên cạnh, thiếu gia uống thuốc rất ngoan. Chỉ có điều Vương công tử luôn thích cắn má tiểu thiếu gia. Mỗi lần nhìn thiếu gia uống thuốc, ánh mắt ủy khuất, má hồng hồng bên cạnh là một tiểu hài tử chảy nước miếng nhìn chằm chằm má người ta. Tiểu Vượng Tử mới bảy tuổi có cái nhìn đầy bạo lực về Vương công tử cũng âu cũng có lí do cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro