Chap3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Truyện mình vừa up vừa viết nên lịch up sẽ không cố định. Mong năng lượng bầu trời luôn được duy trì để up hàng ngày t.t

Chap 3
Cửa gỗ đóng kín, tiếng gió rít qua khe cửa, mưa thu lạnh lẽo xối xả xuống không gian, đêm như mực. Trong phòng lại ấm áp lạ thường, lư hương quanh quẩn, hương lan thoang thoảng trong phòng, ánh nến ấm áp vẽ nên những hình thù kì dị, hơi lay động theo gió luồn qua khe cửa. Sau bức bình phong trúc mai, nam tử nhíu mày, đôi mắt nhắm chặt, thỉnh thoảng thở ra một tiếng nặng nề.
Vượng Tử lo lắng, thiếu gia lại lên cơn sốt, căn phòng không lớn lắm trở nên chật chội, tỳ nữ ra ra vào vào. Canh hai sắp tới, nhưng cái tên Vương công tử hứa sang cho thiếu gia uống thuốc vẫn mất tăm.
Trong sân vang lên tiếng bước chân nhỏ, Vương Thanh dừng bước, buông ô giấy hơi quay đầu
"Ngươi ở ngoài canh chừng đi" Nam tử phía sau đội chiếc nón che đi nửa khuôn mặt, chỉ thấy đường cằm kiên nghị và bờ môi lạnh lẽo của hắn, y bố hắc vân thêu chìm trên vạt áo, hàn kiếm đeo chéo bên hông, tỏa ra tử khí, cả thân hình như chìm vào bóng đêm. Hắn cúi đầu, thoáng cái biến mất trong làn đêm đen.
Vương Thanh bước vào phòng, cởi bỏ áo tơi, đưa tay trên lò sưởi làm ấm tay, hắn hơi nhún người
"Lạnh chết ta! Vượng Tử a! Thêm than vào lò cho bổn thiếu gia"
Vượng Tử từ trong phòng trong hối hả chạy ra, như nhìn thấy vị cứu tinh đời mình, mắt hắn sáng lên, vừa đi vừa lôi kéo tay Vương Thanh
'Gia gia của tiểu nhân a! Người không đến sớm chút nữa, thiếu gia sốt cao lắm rồi, đại phu vừa đến nhưng thiếu gia vẫn không chịu uống thuốc, luôn mê man như vậy"
Hắn vào trong phòng, vén đôi rèm thưa, ngồi bên giường, nhu tình như nước nhìn người đang mê man, khẽ đưa tay gạt lọn tóc bên mai y. Khuôn mặt y vì khó chịu mà nhăn lại, hơi nóng theo từng hơi thở tỏa ra, phả vào lòng bàn tay y. Đưa bàn tay nắm lấy đôi tay đang nóng bừng của y, Vũ như tìm được nguồn nhiệt, thật thỏa mái a! Mát như vậy, y hơi rướn người, rên khẽ một tiếng như được đến gần nguồn nhiệt hơn. Hắn nhẹ nhàng đỡ y dậy tựa vào lòng mình, Đại Vũ thoải mái khẽ dụi đôi má nóng bừng đến đỏ ửng vào cổ hắn. Hắn đón chén thuốc, thổi từng thìa từng thìa đưa đến bên miệng y. Y hơi nhăn mày, nhưng vô thức vẫn hé miệng đón thìa thuốc, uống xong một ngụm lại dụi vào người hắn như làm nũng. Thật khả ái, thật muốn như ngày bé, cắn lên đôi má đào kia.
Uống hết một chén thuốc, hắn đỡ y nằm xuống, dém lại chăn, nhẹ nhàng dùng khăn lau mồ hôi trên trán y. Người trên giường giờ đây mới thỏa mái chìm vào giấc ngủ.
Hơn một canh giờ sau, cơn sốt của y cũng giảm, tiếng thở đều đặn, đôi môi vẫn đỏ lên sau cơn sốt, hoa đào tháng ba cũng không đẹp như thế. Vương Thanh cúi người, đặt một nụ hôn nhẹ như gió lên trán y, nhẹ chân rời khỏi giường.
Mưa ngừng, đêm thu Hàng Châu vốn lạnh lẽo, sau cơn mưa hơi lạnh như thấm vào y phục. Tiếng vó ngựa lục cục trên nền đá xanh, trong xe ngựa, nam tử xoay chiếc quạt ngọc trong tay, thờ ơ nhìn màn đêm buông lơi bên ngoài. Hơi đưa mắt tà mị nhìn hắc y nhân trước mắt, hắn nói khẽ:
'Số người chúng ta phái đi, đã có tin tức của Triệu Xuân Mẫn chưa?"
"Hiện tại chúng ta có năm người ở phía Đông Thiên Sơn, tháng trước vừa báo tin có người nhìn thấy Triệu Xuân Mẫn thần y có đi qua cổ trấn nhưng tiếp tục vô tung vô ảnh khi thần đưa người đến thám thính'
Hắn hơi chau mày kiếm, khóe môi mím lại
"Ta không thể trì hoãn lâu hơn, bệnh của Vũ không thể tiếp tục như vậy. Hãy đưa Hải Nhan đi thám thính cho ta"
"Giáo chủ! Nhưng Hải Nhan..."
"Phong! Với ta không gì quan trọng hơn Phùng Kiến Vũ"  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro