Hố mới, Ngoại truyện 1 (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cho phép con gọi thầy là sư phụ nhé! Từ đây về sau, nếu có bất kì chuyện gì xảy ra, con vẫn sẽ là con gái nhỏ của thầy"
"Con làm sao vậy? Cứ liên tục làm sai thế này, thầy phải làm sao với con?"
"Thầy có thể phạt con, đánh con. Nhưng tuyệt đối, đừng bỏ rơi con, được không? Cha mẹ đã bỏ mặc con, thầy..."
...
Quân Duyệt ôm đầu, ngồi tựa vào thành ghế, nhớ lại từng khoảnh khắc dạy dỗ học trò. Uyển Quỳnh Đan là đứa học trò nữ hiếm hoi của anh, con bé từ nhỏ đã sống thiếu tình thương của cha mẹ, từ lúc còn là một đứa sinh viên năm thứ 2, nó đã thể hiện sự hâm mộ tài năng và khí phách của anh, vượt qua rất nhiều gian nan để đứng bên cạnh, gọi anh hai tiếng sư phụ.

Vào lúc Quỳnh Đan vừa tốt nghiệp đại học, Quân Duyệt đã mang về trường, ở bên cạnh anh và đại đệ tử, làm vị trí trợ lí, từng bước dạy dỗ con bé nên người. Anh còn đặc biệt dặn dò Chí Lâm phải chăm sóc Uyển Quỳnh Đan thật tốt, cho nó một mái ấm hạnh phúc trong tương lai.

Những tưởng mọi thứ đã rất yên bình như thế, vậy mà, ngay khi sóng gió vừa ập đến. Rất nhiều người dòm ngó vị trí của Quân Duyệt, hòng đẩy anh đến đường cùng. Ngay lúc đó, anh đã dọn sẵn đường cho Chí Lâm và Quỳnh Đan, gửi gắm bọn chúng đến ngôi trường của bạn thân, chỉ sợ không thể đảm bảo tương lai cho chúng.

Bất kể có biết bao nhiêu lời đồn đại rằng Uyển Quỳnh Đan đã đứng về phe đối lập, quay trở lại đâm cho anh một nhát, Quân Duyệt vẫn chọn cách dành hết tình thương của một người cha cho Quỳnh Đan. Vậy mà, ngày hôm nay, trong suốt 5 năm, lần đầu tiên Uyển Quỳnh Đan dám lớn tiếng với anh, đập vỡ chiếc ly mà nó tặng anh vào ngày sinh nhật. Thậm chí, trước mặt rất nhiều người, Uyển Quỳnh Đan còn chỉ trích Quân Duyệt quá nghiêm khắc, quá chèn ép cô và các sư huynh.

Quân Duyệt cảm thấy bản thân thực sự thất bại. Quỳnh Đan trong mắt anh vốn không phải là người như thế. Nhưng con bé không giỏi che giấu cảm xúc, nếu nó thực sự có nỗi khổ, nó sẽ nói cùng anh. Chỉ có thể là do nó đã dồn nén quá lâu thật.

Quân Duyệt nhìn mảnh ly còn sót lại hai từ "Ân sư", thực sự cảm thấy chua xót. Cả một đời giáo viên, anh dạy dỗ không biết bao nhiêu học trò, cuối cùng, lại để bản thân rơi vào tình cảnh này.
Cũng tốt, nếu trong trận chiến 2 ngày tới, anh thực sự thất bại...

Quân Duyệt đang miên man suy nghĩ thì Chí Lâm bước vào, cậu không kềm nén được sự lo lắng, nhào đến bên thầy. Chỉ thấy mắt Quân Duyệt lạnh đi, thầy lôi từ trong ngăn tủ ra hộp thuốc lá đã bị Uyển Quỳnh Đan doạ vứt đi rất nhiều lần, đưa lên môi một điếu. Đã gần một năm anh không động đến thuốc lá.

Chí Lâm chưa kịp ngăn lại thì Quân Duyệt đã nói:
" Để thầy hút một điếu"
Quân Duyệt đến bên cửa sổ, chất giọng trở nên vô cùng thâm trầm:
" Cậu cũng đi đi!"
Chí Lâm mở to mắt kinh ngạc:
"Thầy... con..."
" Tôi biết, tôi vẫn luôn chèn ép cô cậu, vẫn luôn để các người chất chứa uất ức trong lòng"- Quân Duyệt bỗng nhiên mỉm cười, nói.

Hốc mắt Chí Lâm bỗng đỏ lên, cảm thấy cổ họng nghẹn lại, không biết phải nói điều gì vào lúc này. 5 người bọn họ từ trước đến nay vẫn thiếu thốn tình thương và vật chất, là thầy cho bọn họ ấm áp, cho bọn họ gia đình. Sư muội luôn là đứa học trò mà thầy cưng chiều nhất. Vậy mà, hôm nay...
"Cậu có nhớ lúc tôi nhận Uyển Quỳnh Đan, tôi đã nói gì không?"- Quân Duyệt nhìn vào cành cây khô ngoài cửa, buông một câu hỏi.

"Thầy nói, thầy là người lạnh lùng, không có tình cảm, quá nghiêm khắc. Nên từ trước đến nay, thầy vẫn rất ít nhận học trò nữ, ngoài Hương Lam ra, thầy không nhận thêm ai cả"

"Nhưng thầy"- Chí Lâm gấp gáp bổ sung- "Hương Lam và Trần Chí đã có cuộc sống ổn định ở Mỹ, bây giờ, chỉ còn con và tiểu sư muội ở lại đây... Nếu..."
Quân Duyệt đưa tay cắt ngang:
"Được rồi, đời này, tôi có quá nhiều sai lầm..."
...
Ở bên này, Uyển Quỳnh Đan cười thật tươi, nâng ly rượu mời Hàng Quang Bá:
"Giáo sư Hàng, cảm ơn thầy vì buổi tiệc hôm nay"
Hàng Quang Bá cũng mỉm cười đắc chí:
"Em vẫn là một học trò ngoan của chúng ta. Uyển Quỳnh Đan thông minh như vậy. Tiếc là, ở trong tay kẻ lỗ mãng như Quân Duyệt quá lâu. Thật uổng phí một tài năng"

Uyển Quỳnh Đan thở dài tiếc nuối:
"Kể ra thì, nếu em được quen biết giáo sư Hàng sớm hơn thì tốt quá. Thầy thật dịu dàng và biết quan tâm đến người bên cạnh"
...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro