Chương 11: sự thật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

----------- Buổi tối hôm đó--------

- phu nhân đã về _ toàn thể người hầu cuối chào trước một người phụ nữ tuyệt đẹp với mái tóc đen và đôi mắt sắc xảo, lạnh như một tản băng trăm năm

- cậu chủ đâu?_ người phụ nữ ấy nói với vẻ lạnh lùng

- vâng con đây_ cậu con trai ấy bước ra cũng với ánh mắt lạnh không kém gì người phụ nữ kia, cả thần thái cũng khiến người lớn phải bội phục

- khuya vậy rồi con không học bài mà muốn đi đâu_ người phụ nữ nheo mắt

- tôi học xong rồi muốn ra thư viện đọc sách_ cậu con trai vẫn thản nhiên nói

- kết quả con dạo này thế nào_ người phụ nữ im lặng hồi rồi cũng lên tiếng

- dư sức để thuyết giáo cho những người bà thuê về dạy cho tôi_ cậu con trai lạnh lùng

- vậy sao con vẫn muốn học ở cái trường tồi tàn đó_ người phụ nữ nghiêm nghị

- muốn thế nào cũng được chỉ cần phải đứng trên tất cả mọi người đó không phải những gì bà đã nói với tôi sao_ cậu con trai nét mặt vẫn không thay đổi

- được thôi cứ làm những gì con thích nhưng hãy nhớ đua việc học lên hàng đầu_ người phụ nữ ấy đưa môi cười rồi đi lên lầu, nụ cười ấy không khỏi làm người ta khiếp sợ

Cậu con trai vẫn đứng đó, vẫn cái nét mặt không quan tâm ấy nhưng đâu ai biết được cậu đang nghĩ gì trong lòng. Cậu làm sao không thể hận được người đàn bà ấy, người mẹ mà cậu từng yêu thương nhất chính là người đã phá huỷ hạnh phúc vốn có của cậu, phá huỷ đi cái gia đình mà cậu muốn bảo vệ bằng cả mạng sống của mình

- cậu chủ có bạn cậu gọi_ người hầu lễ phép nói

- đưa tôi_ Tuấn lạnh lùng

- á!!! Tuấn ơi tui không nhớ mai phải nộp bản thuyết trình cho cô chủ nhiệm rồi giờ tui không làm kịp được huhuhuhuhuhu......_ An thất thanh nói

- ôi trời! Rõ khổ được rồi để tui ( An và Tuấn thân hơn nên cách xưng hô cũng đổi) làm dùm luôn cho_ Tuấn cười đáp

- đã nói là không phải quên mà là không nhớ_ An bướng bỉnh cãi lại

- rồi rồi không nhớ

- thế thôi ông giúp nhe giờ tui bận rồi mai gặp_ An

- ừ mai gặp_ Tuấn

- à nè ngủ ngon nhe mơ về tui cũng được _ An nhí nhảnh đùa

- hả??_ Tuấn đỏ mặt

- giỡ thôi giỡn thôi ngủ ngon nhe bye!

Nói rồi An tắt máy còn Tuấn mặt vẫn đỏ như quả cà chua, hồi chút lại nở một nụ cười và đôi mắt hiền dịu đến mê người, tất cả mọi người đều bất ngờ trước hành động của Tuấn và người đàn bà đang đứng trên cầu thang cũng không ngoại lệ

----------------------

- tụi bây đừng có chen chút nữa_ Học bực bội

- mày im đi coi chừng bị phát hiện giờ_ Long lên tiếng

Hoá ra là mấy anh Long, Tuấn, Học, Bản, Minh, Từong đang bắt đầu kế hoạch theo dõi

- nè mày thấy vậy ổn không?_ Huyền hoan mang

- tất nhiên tao chắc chắn tụi bây sẽ kiếm được nhanh thôi_ Hồng đắt ý

- nhất định năm nay tao sẽ đổi mới phận đời FA 13 năm_ cả đám đồng thanh

Các anh nhà ta mặt đần ra, đâu ai ngờ rằng bọn con gái đang lập nên chiến dịch cua trai nhưng cái chiến dịch này giống doạ hơn là cua

- nhưng ít nhất cũng phải có đối tượng cụ thể chứ_ An

- hừm.... Mày nói có lí_ Hồng

- hay vầy mình 6 đứa có 6 đối tượng?_ Tinh

- đầu tiên sẽ là thằng Tuấn vì nó đẹp trai, học giỏi còn là con nhà giàu không thể bỏ miếng mồi ngon này được_ Hồng lím môi khiến Tuấn không khỏi lạnh sống lưng

-tiếp theo thằng Minh đi nó học giỏi mà nhìn mặt cũng được _ Huyền

- thằng Bản với thằng Học nữa_ Loan

- thằng Tường thì để tao_ Châu khoái chí

- thêm thằng Long vào nữa cho đủ bộ_ Tinh

- hừm.... Giờ 6 đứa rồi con Châu với thằng Tường tiếp đứa nào_ Hồng

- cho An chọn trước đi nãy giờ thấy nó im quá _ Huyền

- tao đang tập đừng thách thức sự kiên nhẫn của tao! Hm....ai nhỉ? Hay là Minh đi_ lời nói của An khiến Minh dường như đang phải hứng chịu ánh mắt hình viên đạn của người nào đó

- à thôi tụi bây trước đi để tao nghĩ_ An nhanh chóng đổi lại và không khí trở lại bình thường

- tao Tuấn_ Huyền

- mày khôn tao mới với Tuấn_ Tinh

- tụi bây làm gì có cửa tao mới hợp với Tuấn_ Hồng

- còn tao.._ Loan

- mày với thằng Bản rồi_ cả đám đồng thanh

- giờ sao đừng trách tỉ muội tương tàn_ Hồng

- tao với Tuấn!! Không muốn nhường bọn bây_ Tinh

- tao lớp phó học tập Tuấn lớp trưởng quá hợp_ Huyền

- đâu ra ngon vậy_ Tinh và Hồng đồng thanh

Ba đứa con gái, ba đứa bạn chơi bao nhiêu lâu nay không phải đang vì một thằng con trai mà cấu xé nhau sao? An cảm thấy không vui tí nào, đoạn, cô vùng dậy tranh cãi

- không bàn cãi gì nữa! Tao nghĩ nên bỏ Tuấn ra, Tuấn vừa đẹp trai, thông minh, nhà giàu, ổng ở trên tụi mình ở dưới! Không hợp, cho người khác vào thay đi

- nhưng lớp mình hết trai đẹp rồi_ Hồng 

- thế cho thằng nào vào đại cũng được, tao nhường cho tụi bây tụi kia, còn tao thằng đó! Ok?

Cả đám nghe thế, thấy vô cùng chí lí, bọn nó cắn lưỡi nuối tiết một hồi liền đồng thanh la lên

- ok

- no ok!!!!!!

Một thằng nào đó từ bãi cỏ xuất hiện, nó phản ứng vô cùng nhanh nhẹn trước sự ngạc nhiên của bao người, à không trước sự sợ sệt của đám con trai thì đúng hơn. Tuấn lúc này nhận ra mình đã làm một điều tồi tệ liền kiếm cái biện minh

- à thì...tao nghĩ tụi bây nên dừng trò này lại đi! Mấy đứa con gái ma chê quỷ hờn như tụi bây còn lâu mới cưa được tụi tao

Ấy chết bà, cậu nói bậy gì thế này, nhìn cái sát khí đằng đằng của tụi con gái, tụi nó hết đường chuồn rồi, cả đám đâu ngờ rằng, mang thằng Tuấn theo lại là một sai lầm lớn lao..

Sau vụ lần đó, mọi thứ trở lại bình thường, nếu nói về sự thay đổi thì Tuấn không còn nhận được sự ưu ái như lúc trước nữa, bọn con gái liền hạ cậu xuống làm dân thường....

---------------------

End

Hế nhô! Ta trở lại rồi đây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro