Vĩ Thanh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong chiếc trản (cốc đựng đèn cầy) thạch anh tím, ánh nến dưới ngọn gió thoảng từ ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng lay động.

Mùi sữa thơm nhẹ thoảng trong không gian trẻ thơ. Bên cạnh chiếc giường lớn là ba chiếc nôi nho nhỏ tinh xảo được nối lại bằng một đoạn dây buộc vào cạnh thành giường, trong đó là ba tiểu hài tử kháu khỉnh khỏe mạnh đang say nồng . . . . .

Bạch Ngọc Đường nhìn người nằm trên tấm nệm gấm tuyết không chuyển mắt. Tay vẫn không ngừng đưa đẩy nhẹ sợi dây buộc ba chiếc nôi, làm chúng như những con thuyền nhỏ đung đưa trên dòng sông gợn sóng.

Người nọ da thịt trắng tuyết lộ ra giữa hai vạt áo trước ngực. Dưới ánh nến lập lòe, hai điểm nhỏ diễm hồng mê hoặc theo từng hơi thở nhẹ nhàng mà run rẩy, đặc biệt xinh đẹp.

Hai tròng mắt Bạch Ngọc Đường run lên, tiếu ý hiện lên trên khóe môi. Chút lý trí cùng bình tĩnh còn lại cũng từ từ bị bao phủ trong sắc dục. Nhẹ nhàng ôm lấy Miêu nhi từ phía sau, cúi đầu từ từ ngậm lấy hạt châu đỏ bừng kia, khẩu thần ẩm ướt bao trụ lấy đan châu xinh đẹp, chiếc lưỡi linh hoạt động đậy không ngừng . . . . . . Tay kia lại càng không cam chịu tịch mịch mà buông tay khỏi sợi dây đi đùa bỡn hạt đan châu còn lại bên ngực kia

"A . . . . . . Buông ra . . . . . ." Người kia cuối cùng cũng bị nháo tỉnh, tiếng kêu nỉ non nửa đang giận nửa như làm nũng, một trận tê dại ôn nhuận tràn khắp thân, cả người mềm nhũn ra, ngay cả giãy giụa cũng không thể.

Hình ảnh liêu nhân đó rơi vào trong mắt Bạch Ngọc Đường, lại càng dễ trêu tức tâm người hơn. Ánh mắt diễm dục giống như muốn đốt cháy người thành tro, kích khởi toàn bộ lửa tình, bao phủ khắp thân như cơn sóng triều dâng cao.

"Đừng náo loạn ~" Thanh âm không khỏi lộ ra ba phần ẩn nhẫn, bảy phần tình sắc, Triển Chiêu trừng lớn đôi mắt sáng, hàng mi dài nhấp nháy, đầy nét đa tình. Đẩy nhẹ bàn tay của người nọ ra, muốn vùng khỏi lòng hắn, cách xa một chút.

Nhưng Bạch Ngọc Đường sao mà nhạy bén, từ lâu đã hiểu rõ ý đồ của người nọ. Lặng yên miết lòng bàn tay một đường dài từ ngực xuống bụng Triển Chiêu, hướng tới cấm địa, bùng lên ngọn lửa nóng thiêu đốt tâm hồn.

Đôi mắt mông lung khẽ chớp, không nhẫn được thêm, tiếng rên vốn dĩ được Triển Chiêu cật lực ức chế đã bật khỏi đôi môi mỏng, "Ngọc Đường, ta đang rất mệt!" Lời nói vừa dứt, gương mặt tuyết sắc từ lâu đã đỏ ửng một mảnh.

"Mệt mỏi?" Bạch Ngọc Đường âm trầm hỏi lại, "Vậy ~ ta giúp ngươi thả lỏng một chút!" Bạch Ngọc Đường theo bản năng ngưng khí xuất chiêu, bàn tay nhẹ nhàng nắm chặt lấy phân thân bên dưới, khiến cho Triển Chiêu toàn thân nhuyễn ra, một trận hỏa dục bùng lên từ hạ phúc lên thẳng trên đầu, toàn bộ giãy dụa chống cự hóa thành những tiếng rên rỉ vô dụng, chỉ biết tùy ý cho Bạch Ngọc Đường bài bố.

Xen kẽ sinh lực tràn trề sục sôi của Ngọc Đường, Triển Chiêu lại chật vật giữa thống khoái cùng mệt mỏi, đôi mắt sáng quật cường đang vương hơi nước trong, mờ mờ ảo ảo nửa mở nửa khép, từng giây từng phút đều tỏa ra không ít phần quyến rũ.

Trong lòng Bạch Ngọc Đường run lên, kích động hôn lên đầu mày dài của Triển Chiêu, "Miêu nhi ~ Miêu nhi ~ Miêu nhi thật tốt của ta!" Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng cắn lên bờ xương quai xanh tinh xảo, bàn tay vuốt mạnh hạ thân bên dưới của Triển Chiêu. Trong chốc lát, hạ thân nóng rực trở nên mềm yếu, mật dịch nhè nhẹ nhất khắc thoát ra ngoài . . . . . .

"A . . . . . ." Khoái cảm như sóng triều kéo tới, thân thể như đang lơ lửng trên không trung, chỉ cảm thấy tình triều cuồn cuộn trào dâng dưới đáy lòng, khoái nhạc cùng cuồng nhiệt nhập lại làm thành một cổ khát cầu, khiến cho đầu óc mê muội, thân thể mẫn cảm từ bỏ hiện thức, khát cầu càng lúc càng thêm gần kề . . . . . . Đầu óc hỗn độn, mất đi thanh tĩnh minh bạch, chỉ có sự hiện diện của người kia, tâm tình lúc trầm lúc bổng khó lòng nắm bắt.

Không ai chú ý, những chiếc nôi chẳng biết từ lúc nào đã ngừng lay động . . . . . . Âm hưởng tình cảm cả hai mãnh liệt vô tình đánh thức tiểu hài tử hãy còn đang cơn mơ ngủ, mà Ngọc Đường cùng Triển Chiêu cũng song song bị tiếng khóc của bọn nhỏ quấy nhiễu!

Y phục hãy còn ở trên đất, cũng mặc kệ không để ý. Cả hai tay chân luống cuống nhảy xuống giường bế hài tử từ trong nôi đứng lên, Bạch Ngọc Đường hai bé, Triển Chiêu một bé, nhẹ nhàng dỗ dành, trong miệng âm a bài đồng dao vụng về . . . . . .

Đêm trăng, tiếng thở dài thật sâu . . . . . . Hai đôi mắt thất thần, cuối cùng tiếng khóc của hài tử cũng lặng dần, hai người vô lực ngã người xuống, tiếng chiếc nôi đung đưa đung đưa nhè nhẹ trong hơi gió . . . . .

Thời gian như dừng lại giữa cơn say, bao tháng năm những mãi chưa tỉnh. Chốn hồng trần, khắc đậm tên người vào lòng, định lời ước hẹn đời đời kiếp kiếp.

Riêng kiếp này, chỉ cần một khúc cầm, tiêu, hai lưỡi kiếm bạc, tương tri tương tích suốt đời bên nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ