Chương 40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làn nước chớp động, một đôi chân bé xíu khẽ run, giãy dụa, đá đạp lung tung ở của sản đạo bị Bạch Ngọc Đường nắm lấy. Thủ lực nặng thêm, đôi mày thon dài của Bạch Ngọc Đường cau lại, tối sầm! Chỉ có con ngươi như ngọc đen vẫn như cũ bình tĩnh.

Nén đau lòng, Bạch Ngọc Đường cúi đầu không dám nhìn đôi mắt phiêu diêu của Triển Chiêu.

"Miêu nhi ~ nhẫn một chút!" Ngữ khí càng thêm trầm tĩnh, thâm trầm nhưng trong lòng lại luống cuống như đang bị thiêu đốt bởi hỏa diễm.

Một điểm thanh tỉnh cuối cùng trong lòng đang đấu tranh cùng cơn đau cường đại như cơn lốc xoáy đang khoe khang sức mạnh tàn phá của nó, khiến trước mắt Triển Chiêu trong nháy mắt chỉ còn lại một màn đêm mơ màng u ám, thật dài phát tại trong ao kiêu ngạo địa mạn vũ. . . . . .

Thoáng cái, nhi tử thứ hai của bọn họ bế lên trên mặt nước tràn màu máu đỏ, tiếng khóc to chợt bùng lên từ cái miệng nho nhỏ của một sinh mệnh mới bé con . . . . . .

Mặt nước tựa như ánh tà dương, yên lặng, xa vời cùng sắc hồng ảm đạm, hiện lên một nét đẹp quyến rũ không nói nên lời.

Bóng cây rung động, ánh tà dương dịu dàng hạ xuống mặt nước nóng khói mờ. Ý thức Triển Chiêu từ từ trở về, cho dù đau đớn ùn ùn kéo đến, hắn cũng chỉ có thể mờ mịt mở to hai mắt, nhưng lại không có một tia khí lực nào có thể giúp hắn thoát khỏi cơn thống khổ.

"Ngươi ~ cuối cùng ~ cũng tỉnh" Thanh âm yếu ớt, thương tiếc pha cùng sợ hãi. Tàn cánh hoa đào trắng rụng vô số tràn nổi loang lổ trên nền nước tàn hồng.

Trải qua một trận vật lộn, Triển Chiêu cuối cùng cũng thấy rõ được dáng dấp tiều tụy cương nghị của người nọ trong ánh mặt trời ban chiều. Thầm nghĩ định cười một cái, khóe miệng hơi cong lên, để xóa bớt đi lo lắng của người kia.

Tia huyết sắc cuối cùng cũng đã biến mất trên mặt hắn, Triển Chiêu từ từ quỵ xuống, hạ thể tràn đầy máu đỏ, chỉ thấy dưới làn nước, từ sản đạo chui ra một đôi chân nhỏ xíu giữa màu máu đỏ sẫm, gần như không động đậy, khiến cho người ta giật mình. (Chỗ này tác giả hình như hơi lộn, biết là có ba đứa rồi sao còn giật mình nữa).

Bạch Ngọc Đường nhất thời choáng váng, đứng như hóa đá, ngay cả động khẽ cũng không dám động.

"Lão ngũ, mau giúp tiểu miêu thôi phúc (xoa bóp bụng thai để đẩy đứa con ra) a!" Mẫn Tú Tú nóng nảy, nhịn không được vội nhảy xuống hồ nước khi vừa tới nơi, nỗ lực chống đỡ thân thể Triển Chiêu.

Bạch Ngọc Đường dùng sức xoa bóp bụng dưới Triển Chiêu, giục nói: "Nhanh, nhanh! Miêu nhi, lại cố thêm chút lực nữa thì tốt rồi!"

Cơ thể Triển Chiêu từ lâu đã như cây cung mạnh hết đà. Bụng bị xoa bóp mạnh khiến cho đau đớn càng lúc càng khó có thể nhẫn nại, tựa hồ đã đế cực hạn, không thể gánh thêm sự chống đỡ nào nữa, chỉ có thể im lặng mông lung nhìn Bạch Ngọc Đường bằng con mắt thê lương.

Tình ngày xuân phong hoa vô số, tri âm tri kỷ, hai bên đều rõ trong lòng

Triển Chiêu bỗng nhiên nhận ra chung quanh mình đột nhiên tĩnh lặng, thanh sảng thoải mái . . . . . Trong lòng trống rỗng, cơn đau lúc giảm lúc cường, nhiệt lửa mạnh mẽ dưới hạ thân mất dần . . . . . .

Ý thức Triển Chiêu trôi dạt không rõ ràng, chỉ nghe thấy tiếng kêu kích động của đại tẩu: "Sinh rồi, lại sinh thêm một béo tiểu tử nữa rồi."

Nhi tử, cuối cùng đều bình an chào đời rồi. Triển Chiêu mỉm cười, dòng lệ nóng hổi không tiếng động lướt qua gương mặt băng tiêu thanh khiết: "Ngọc Đường ~"

Tiếng khóc trẻ con bên tai, xa dần . . . . .

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ