Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lô đại tẩu thần sắc lo lắng cẩn thận kiểm tra lại một lần, giọng trầm lại nói: "Không được, hài tử trong thai vị chưa đảo đầu, cũng dần xuống phía dưới rồi. Chỉ có thể cố sức đẩy ra thôi, không phải là không ra được."

Sắc mặt Bạch Ngọc Đường đột nhiên biến, nhớ tới thảm trạng lúc Triển Chiêu thuận thai vừa rồi thì bật thốt lên: "Không thuận thai có được không? Triển Chiêu, hắn không chịu nổi nữa."

Đại tẩu bất lực giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường, lại tham chẩn mạch tượng của Triển Chiêu, mồ hôi lạnh nhất thời chảy ròng ròng trên người: "Tiểu miêu bây giờ huyết hư mạch nhược. Thai thủy hầu như đã chảy hết không còn nữa, nếu không nhanh sinh hài tử ra thì, phụ tử hai người họ có lẽ sẽ không trụ được!"

"Đại tẩu, cầu người mau cứu Triển Chiêu!" Bạch Ngọc Đường nôn nóng khó lòng an tĩnh, lo lắng đến mức hận không thể ăn thịt người, đôi mắt trông mong nhìn Mẫn Tú Tú.

Triển Chiêu cật lực cầm lấy tay Ngọc Đường, ngẩng gương mặt tái nhợt tràn đẫm mồ hôi, ngưng mắt nhìn hắn, trong lòng vừa bi thương lại cấp bách, nói một cách đứt quãng: "Ngọc Đường . . . Vạn nhất . . . bảo hộ . . . hài tử ──"

Bạch Ngọc Đường bất lực cuống quít lau đi dòng mồ hôi trên trán Triển Chiêu, nhìn thẳng vào đôi mắt bi thương của hắn, thấp giọng nói, mỗi chữ mỗi câu, khí thế dọa người: "Ngươi dám có việc gì, lão tử, tuyệt không tha cho ngươi!"

Triển Chiêu nắm chặt tay hắn, thống khổ nhắm mắt lại. Trong cơn mê, một dòng nước thuốc ấm áp chậm rãi chảy vào miệng hắn . . . . . Không kịp nuốt xuống, cơn đau bạo từ thai phúc làm hắn bị sặc, ngụm thuốc vừa vào miệng liền phun trúng miệng mũi của Ngọc Đường, cả hai người cùng ho sặc sụa liên hồi.

"Tú Tú, thuận thai không được, hài tử ở mặt trên còn chưa có xoay người a! Phải nghĩ biện pháp khác!" Diệp Ngâm Thu phục hồi tinh thần lại, vội vàng cùng Lô phu nhân thương lượng đối sách.

"Sư huynh, ta hình như vừa thấy sau rừng cây lưng núi có suối nước nóng . . . . . . . " Mẫn Tú Tú trong cái khó ló cái khôn. (Trời ạ, sao giờ bà mới nghĩ ra, cái vụ thai thủy hết không còn dòng chảy thì phải nghĩ ngay đến vụ tìm nguồn nước thay thế chứ. Thần y gì kỳ vậy?)

"Việc này không nên chậm trễ!" Diệp Ngâm Thu ứng tiếng nói.

Bạch Ngọc Đường bất chấp việc bị sặc thuốc liên hồi. Ôm lấy Triển Chiêu vội vàng hướng tới con suối nước nóng phía sau rừng hoa đào chạy đến đó . . . . . .

Thời gian trôi qua, giống như sợi tơ mỏng manh chập chờn trước gió, dài cong uốn lượn, bay phấp phới không dừng, cũng không rơi xuống.

Triển Chiêu ôm lấy bờ vai của Bạch Ngọc Đường, chậm rãi mở mắt nhìn tuấn nhan mà hắn thương nhớ, tâm tư từ từ trở về, "Ngọc Đường ~" Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, không gì hơn được điều này.

Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu vào trong lòng, cùng nhau phi xuống hồ nước nóng rải đầy những cánh anh đào mù mịt khói. Hắn cảm thấy cơ thể mình như không có trọng lượng nào, cả người trôi nổi bồng bềnh tựa như đám mây trôi. Ổn định thân thể, Bạch Ngọc Đường xúc động lấy tay nhẹ nhàng xoa thai phúc của Miêu nhi trong lòng hắn, "Ta giúp ngươi . . . . "

Tuy chỉ là một câu nói ngắn, ngưng lại có thể khiến cho Triển Chiêu như ấm lòng lại. Chưa phát giác ra rằng tiếu ý đã tràn lên khóe miệng mình, thì một cơn nhộn nhạo ở trong dòng nước lăn tăn gợn sóng.

"Ngọc Đường ~ đau quá ~" Dáng cười cứng ngắc trên mặt, ngẩng đầu, bụng Triển Chiêu lại một lần đau cứng, nóng bừng đến lợi hại.

Suối nước cực nóng len vào trong sản đạo người nọ, khiến cho nội bích non nớt sung huyết mà nứt ra, đau như những lần châm cứu. Triển Chiêu dựa sát người vào lòng Bạch Ngọc Đường, gương mặt tái nhợt càng thêm ửng đỏ trong làn hơi nóng, trông càng thêm tuấn tú.

Trong dòng suối, tuyết y bồng bềnh phiêu nổi, vừa vặn che bớt đi cảnh hồ xuân sắc . . . . . .

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ