Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn vầng pháo sáng hình con chuột cực kỳ hoa lệ lóe trên bầu trời xanh thẳm, tâm tư rối loạn của Mẫn Tú Tú cũng đã hơi có chút yên ổn. Bên cạnh là Nam Vũ, cũng cùng nàng nhanh như chớp lao đến rừng hoa lưng núi.

"Chiêu nhi, ngươi cố đứng lên đổi tư thế." Diệp Ngâm Thu nâng vai Triển Chiêu dậy, giúp hắn vịn vào người mình đứng dậy. Bạch Ngọc Đường không biết lão gia tử là có ý tứ gì, lo lắng ôm hài tử, tận mắt nhìn thấy Triển Chiêu vừa tỉnh lại, đành nhẫn đau nhức, tin tưởng nhìn Diệp Ngâm Thu dùng tay ra hiệu cho hắn, quỳ gối trên cỏ.

Triển Chiêu gian nan nằm sấp xuống. Vòng bụng thật lớn đặt nằm trên mặt đất, chỉ cảm thấy bụng mình như bị xoắn lại, thân thể không nhịn được run lên, những ngón tay trắng ngọc bấu nát những cây cỏ xanh trên mặt đất, trên vầng trán trong suốt lấm tấm những giọt mồ hôi, nương theo cơn gió mát nhè nhẹ chảy dài trên khuôn mặt.

Diệp Ngâm Thu lấy tay xoa thuốc lên lưng Triển Chiêu để giúp hắn giảm bớt đau đớn vết thương cũ. Lấy ngón tay chấm băng liên cao, nhẹ nhàng tham nhập vào sản đạo của Triển Chiêu.

"Á ~" Thai phúc Triển Chiêu run lên một chút, lão gia tử tuy rằng yêu thương, nhưng biết rằng hiện nay cấp bách, cho nên đành cố không để ý đến tiếng rên đau của Triển Chiêu, đem toàn bộ bàn tay thâm nhập vào sản đạo của Triển Chiêu.

"A ~" Triển Chiêu dù rằng trước giờ vẫn luôn ẩn nhẫn, nhưng ngay lúc này thì cũng tê tâm liệt phế mà kêu thất thanh vì đau đớn.

Lão nhân dừng tay lại một chút, rồi tiếp tục đưa năm ngón tay tiến sau hơn vào bên trong, mò lấy một đôi chân bé tí xíu. "Chiêu nhi, con nhất định phải thả lỏng thắt lưng cùng bụng, hít sâu vào, cố sức theo tay ta mà thuận xuống."

Đôi mắt Triển Chiêu mờ ảo trong suốt, suy yếu gật đầu, hai bàn tay nắm chặt những nhánh cỏ, tùy ý để cho Diệp Ngâm Thu thuận thai tiếp tục, chậm rãi cố sức . . . . . Môi dưới đã bị hắn cắn mạnh đến mức huyết sắc loang lổ . . . . . .

Trong lòng Bạch Ngọc Đường run lên, ánh mắt hỏa hồng giống như một bó đuốc, đích lòng đang run, ánh mắt nhiên bó đuốc giống nhau hỏa hồng, gắt gao ôm lấy hài tử, nhìn chăm chăm vào thân ảnh trước mắt đang vật lộn cùng chịu đựng cực hình.

Trong cơn mông lung, Triển Chiêu khó khăn thở dốc. Máu không ngừng tuôn ra từ hạ thân, ý thức Triển Chiêu cũng không thể khống chế được nữa mà dần trở nên chìm trong bóng đêm u ám . . . . . .

"Đại tẩu ~" Bạch Ngọc Đường khi nhìn thấy Mẫn Tú Tú một thân váy ngọc mày tím trước mắt, ngay lập tức trong ánh mắt ánh lên một niềm hy vọng tràn trề, vội vàng chạy đến bên cạnh nàng.

Lúc Mẫn Tú Tú tới nơi, tự mắt nhìn thấy hình ảnh Triển Chiêu vì thuận thai mà gần như bất tỉnh, trái tim nhất thời vì đau đớn mà tê nát!

"Lão Ngũ, mau nhanh bảo vệ tâm mạch của tiểu miêu! Hài tử, hãy đưa cho Nam Vũ bế trước đi." Mẫn Tú Tú lo lắng phân phó, bản thân cũng không đứng lại lâu hơn, Nàng rất nhanh đã lau đi dòng lệ, lập tức quỳ xuống bên người Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, cẩn thận tham kiểm mạch thai phúc trên bụng của Triển Chiêu. "A ~~~" Triển Chiêu vô thức kêu lên, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cả cơ thể run lên trong lòng Bạch Ngọc Đường, khiến cho Ngọc Đường lo lắng kinh hô: "Đại tẩu ~"

Mẫn Tú Tú chợt dừng tay, không chỉ vì tiếng kinh hô của Bạch Ngọc Đường, mà là còn bởi vì kinh ngạc phát hiện ra trong thai phúc trong bụng Triển Chiêu còn có hai mạch thai đang dao động. Tham áp thì có thể mơ hồ chạm được thân hình của thai nhi, "Ngọc Đường, trong bụng hắn còn có hai người con trai!" Nhất ngữ trịch địa, kinh lôi tứ dã (Một lời nói ra, sấm động khắp nơi). . . . . .

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ôm sát Miêu nhi, không ngừng mà hôn lên hai gò má trắng bệch băng lãnh của Triển Chiêu, lẩm bẩm nói: "Miêu nhi, ngươi mau tỉnh lại, đại tẩu nói, trong bụng ngươi còn có hai người con trai!" Lời còn chưa dứt, nước mắt đã tràn ra từ khóe mắt của Bạch Ngọc Đường, rơi xuống trên gương mặt gầy gò của Triển Chiêu!

Đau đớn lúc sinh phát tác lần hai mang Triển Chiêu thức tỉnh, tâm mạch từ từ chậm rãi đập lại, từ lâu đã không còn sức để hít thở, càng vô lực sinh con. Hắn chỉ cảm thấy thai nhi trong bụng nỗ lực vùng vẫy đòi đi ra, nhưng thật sự hắn bây giờ đã bất lực rồi.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ