Chương 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chiêu ~!" Đôi mày phượng hẹp dài của Bạch Ngọc Đường vương đầy hơi nước nhưng vẫn kiên cường không để một giọt lệ nào chảy ra khỏi khóe mắt, trong lòng bị kiềm hãm, thê lương gọi tên người đang nằm trong vòng tay của hắn. .

Trước mắt thấy đâu đâu cũng đều là màu máu, cảm nhân được có chuyện không ổn, Bạch Ngọc Đường vội vàng lấy từ trong túi áo ra một lọ dược cầm máu, hốt hoảng lấy ngay mấy viên luống cuống qua quít bỏ vào miệng Triển Chiêu.

Tâm tình hoảng loạn làm cho dưới đáy lòng dâng lên một loại cảm giác sinh ly tử biệt. Lọ thuốc tinh xảo vội vã rớt xuống đất, lăn trên bãi cỏ, túuốc viên cũng vì thế mà lăn ra ngoài hỗn loạn tựa như tâm trạng rối bời của hắn.

Bạch Ngọc Đường không dám chậm trễ, vận chân khí cuồn cuộn không ngừng mà truyền vào cơ thể Triển Chiêu, chân khí tuôn trào trong người làm kích động đễ chỗ hiểm yếu, khiến cho nội lực bị phản phệ.

Không dám cúi đầu xem kỹ người đang nằm trong lòng mình, sợ rằng hình ảnh lọt vào mắt là hình ảnh lặng yên không một tiếng động của người nọ. Ôm chặt cơ thể người kia hơn nữa, Bạch Ngọc Đường không khỏi run lên.

Hắn càng không ngừng lay động người trong lòng, thân thể mềm mại tựa như như lớp tuyết mềm dưới trời xanh, ánh mặt trời ngày xuân chiếu xuống, vậy mà trong lòng lại lạnh như băng . . . . . . Cắn thật mạnh vào môi đến mức bật máu, mới biết được tất cả những điều xảy ra trước mắt hiện giờ không phải là mơ.

Phía sau, ào ào tiếng gió thổi. Động tĩnh từ vách đá phía trên cấp tốc phi thẳng xuống, một luồng khí tức không phải tầm thường. Bạch Ngọc Đường tĩnh tâm lại, ánh mắt nghiêm nghị, huyết sắc, sắc bén . . . . . .

Phất tay, chưởng phong như chớp giật, vội vàng mang hài nhi mới sinh ôm vào lòng, đặt nằm cùng một chỗ với Triển Chiêu. Với lấy tấm áo khoác đắp lên người phụ tử hai người họ.

Bạch Ngọc Đường trở tay cầm lấy Họa Ảnh sau lưng, từ dưới mặt đất đột ngột hiện lên một thân ảnh nghiêm nghị sừng sững trong gió.

"Thực sự là sơn bất chuyển thủy chuyển, chúng ta ngày hôm nay lại chạm mặt nữa rồi!" Lôi Tinh Hà trừng lớn đôi mắt đỏ rực đầy sát khí

"Mẹ nó, ngươi ít nói nhảm cho lão tử! Xem kiếm." Trong tức khắc, tuyết ảnh ngân phi long tuyết, cánh hoa đào trắng như làn tuyết vung lên khắp bầu trời, một chiêu đâm thẳng ngực trái của Lôi Tinh Hà. Bạch Ngọc Đường không chờ xuất thủ đến chiêu thứ hai, chỉ nghe có một tiếng gọi lớn từ đằng sau: "Bạch thiếu hiệp chậm đã, hãy để lão phu tự mình quản giáo nghịch đồ."

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Diệp Ngâm Thu một thân tuyết y phất phơ, cầm trong tay ngọc tiêu lướt tới, như thần tiên hạ giá nghênh lâm. (Cái ông này sao giờ mới tới, mà lại còn điệu dữ vậy?)

Cũng không nhiều lời, lão gia tử thổi một khúc thanh tiêu, kiếm khí hiên ngang trí phất lên hàng vạn hàng nghìn đóa hoa rụng cùng tàn lá rơi nhẹ nhàng, mà đem tình cừu, niệm tưởng khiến tâm tư thương tâm, hòa vào trong đó, giống như cuồng phong liệt diễm (gió mạnh lửa lớn) bao phủ lấy Lôi Tinh Hà . . . . . .

Cũng không còn thấy rõ thân ảnh của người nọ nữa, chỉ nghe tiếng kiếm khí liên tiếp, nhưng lại thấy hàn quang mãnh liệt, dày đặc luồn trong núi hoa trắng mây cùng tầng tầng lá xanh. Khiến cho Bạch Ngọc Đường trợn mắt líu lưỡi, xem thế là đủ rồi.

Khúc chung, tâm đau, nhóm lên hơi lệ đã ướt hàng mi mắt của bậc trưởng bối. Diệp Ngâm Thu ngẩng đầu, nhẫn dòng lệ chảy, "Cũng là ta giáo đồ vô phương. Để cho người này không màng công lý đạo nghĩa, theo gian thần lầm bậy." (Con xin sư phụ, làm ơn đi ra lo cho Miêu Miêu dùm con, đừng có đứng đó tự kỉ nữa ... )

Hàng vạn hàng nghìn đóa hoa rụng, nối tiếp nhau rơi xuống, phủ lên thân hình của Lôi Tinh Hà, cũng không thấy được màu máu đâu nữa.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ