Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau đớn như thác lũ tràn lên, tựa như đại dương mênh mông, hai đầu chân mày của Triển Chiêu nhíu lại, lồng ngực chậm rãi hít thở từng ngụm khí.

Bạch Ngọc Đường biết rằng đợt 'vật lộn' thứ hai lại bắt đầu mở màn rồi. Vội vàng đón lấy hài tử trong lòng Triển Chiêu đặt qua một bên trên đồng cỏ phủ kín bởi một tầng cánh hoa đào, tiểu gia khỏa thoáng cái đã rời khỏi cái ôm ấp ấm áp quen thuộc nên ủy khuất cất giọng khóc lớn. (Bảo Bảo ngoan, chờ Miêu mẫu thân sinh hết đệ đệ rồi bế bé sau nha ~~~)

Triển Chiêu khó chịu nhẫn nhịn, hai mắt cố sức mở ra liếc sang bên cạnh vạt áo xõa trên thảm cỏ, nhìn hài tử trần truồng trong khăn bọc đang giương nanh múa vuốt, vừa giận vừa oán nhìn sang Bạch Ngọc Đường nói, "Trên núi gió lạnh, ngươi bế nhi tử đi." (Thử ca, anh làm cha kiểu gì vậy?)

Bạch Ngọc Đường tức tối liếc mắt ngắm nhi tử, tiếu ý hiện trên mặt thường ngày đã nhiễm vài phần trìu mến cùng bất đắc dĩ.

"Miêu nhi, vậy ngươi trước hết nghỉ một lát cái đã, ta đi đối phó với tiểu tử kia." Dứt lời, Bạch Ngọc Đường luống cuống tay chân vội vàng đem tiểu mao đầu đang khóc nháo loạn hết cả lên bọc kín lại thành một cái bọc nhỏ, ôm vào lòng nhẹ nhàng dỗ dành. Bản thân vẫn ở sát cạnh bên người Triển Chiêu, cứ đi qua đi lại ba bốn bước lại chuyển hướng, ngoài miệng vẫn ngâm nga không ngừng bài hát ru bập bẹ, đôi mắt thì không ngừng quét tới quét lui xung quanh cảnh giác.

Triển Chiêu bị ánh mắt cùng thân ảnh của Bạch Ngọc Đường lướt nhanh qua lại làm cho chóng mặt, dựa người vào thân cây, đôi mắt bán mở, cảm giác trong bụng hơi động, Triển Chiêu đưa hai tay nhu nhu cái bụng cứng cứng của mình, ngực thầm giật mình.

Lúc này, thai thủy phía dưới càng ngày càng ít dần, những cơn đá động của hài tử trong bụng cũng yếu đi. Vô luận hắn cố sức thuận bụng sinh thế nào đi nữa, hài tử vẫn im ắng nằm trong bụng không chút di động.

Triển Chiêu trong lòng luống cuống! Cẩn thận vỗ về hài tử trong bụng, nhưng chạm dần xuống bụng dưới, hắn mới phát hiện hài từ hình như hài tử không phải ở bụng dưới, mà là vẫn đang ở trên phía trái bụng trên.

Hắn kinh hoảng giương mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang xem xét xung quanh, thở gấp, "Ngọc Đường, hài tử vẫn còn nằm trong bụng ta, chưa xuống được. Làm sao đây?"

"Đừng sợ, Miêu nhi, có ta ở đây, để ta giúp ngươi thuận thai." Nhìn thân thể Triển Chiêu tràn ngập thê mỹ mê hoặc người, Bạch Ngọc Đườnghung hăng nuốt nước bọt cái ực. (Bây giờ là lúc nào mà còn động dục được vậy trời) Cẩn thận đặt hài tử cục cưng nằm trên cỏ cách đó không xa, trở lại bên người Triển Chiêu, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán của hắn, Bạch Ngọc Đường hai tay cẩn thận một bên ôm Triển Chiêu vào lòng, một bên vẫn như cũ chậm rãi xoa nhẹ trên thai phúc nho nhỏ.

Vòng bụng cứng dưới lòng bàn tay của Ngọc Đường thỉnh thoảng lại xao động, dù không kịch liệt như trước nữa. Thai phúc viên long nóng hổi, làn da như tuyết trắng trơn nhẵn, ẩm mồ hôi, như khói ngọc trong suốt.

Lòng bàn tay của Bạch Ngọc Đường cũng như hòa cùng lửa nóng, một thứ cảm giác căng tràn từ trong bàn tay của Ngọc Đường truyền đến khắp tứ chi, máu trong người sôi sục lên như đốt cháy linh hồn, Bạch Ngọc Đường trầm trầm hô hấp, khí tức nóng bừng lướt nhẹ qua làm Triển Chiêu đổ mồ hôi nhễ nhại, làn da tuyết bạc dưới ánh nắng sáng đỏ bừng lên. Bạch Ngọc Đường nhìn cảnh đẹp thì bỗng cảm thấy ham muốn đang trào dâng muốn bộc phát.

Tự biết lúc này tình huống đang nguy cấp, Bạch Ngọc Đường hít sâu một hơi, cố nhẫn dục vọng của mình xuống. Bàn tay đặt trên thai phúc của Triển Chiêu vẫn nhẹ nhàng xoa dịu, "Chiêu, ta lập tức giúp ngươi thuận thai. Ngươi cố nhịn một chút." Bạch Ngọc Đường nói xong, ôm lấy Triển Chiêu cẩn thận đặt nằm trên nền cỏ, cũng không do dự mà đành trực tiếp bắt đầu.

"A! ~" Bạch Ngọc Đường dùng lực một chút, thân thể Triển Chiêu run lên, đau đến mức phải hét lên.

"Miêu nhi! Thả lỏng, ta sẽ nhẹ tay một chút!" Bạch Ngọc Đường ngoài miệng vẫn dịu dàng xoa dịu Triển Chiêu, nhưng động tác trên tay một khắc cũng không dám ngừng.

Triển Chiêu cảm thấy thân thể mình như quả cầu đang căng phồng, chỉ cần một chút lực cũng có thể bị nghiền nát. Thai phúc đau nhức đến cực hạn, khí lực chống đỡ đã vỡ tan. Hắn chỉ có thể cố quên đi cơn co giật quanh thân, thả lỏng, lại tiếp tục thả lỏng. . . . . . Cơ thể cũng dần dần vì choáng váng mà mềm nhũn ra.

Bạch Ngọc Đường ngoài miệng vẫn liên tục nói điểm nhẹ, nhẹ tay một chút . . . . . . Nhưng trên tay nửa điểm cũng chưa từng nhẹ lực đi. Bạch Ngọc Đường mạnh mẽ quyết tâm, đột nhiên đẩy mạnh lực đạo trên tay, triệt để đem phá nát toàn bộ sự thanh tỉnh còn sót lại của Triển Chiêu.

Màu máu đỏ sẫm nhiễm thấu thân dưới vạt áo tuyết của Triển Chiêu . . . . . .

(Nếu có ai khó hiểu về nãy giờ anh Bạch đang làm gì, ta xin giải đáp như sau. Thai nhi được bảo vệ bởi túi nước trong gọi là túi ối, ngay từ giai đoạn đầu của thai kỳ. Bề mặt chất lỏng này giống như cái đệm, giúp bé an toàn và bảo vệ bé khỏi nhiễm khuẩn, ngoài ra còn là môi trường để bé hô hấp khi đã thành hình, nếu cạn nước ối, sản đạo (là đường em bé chui ra từ bụng mẹ ra ngoài) bị khô nên em bé không sinh được, hai là nếu để nước ối rò rỉ hết ra ngoài thì sẽ dẫn đến trường hợp thai chết ngạt trong bào thai. Mang thai đôi và đa thai thì khả năng cạn nước ối dễ xảy ra nhiều hơn so với thai đơn, vì lượng nước ối cần thiết đã có thể mất dần khi sinh đứa con đầu tiên. Thời xưa không có vụ mổ đẻ như bây giờ, cho nên khi đẻ nếu cạn nước ối thì phải thai phụ phải ngâm mình trong nước, ngoài ra đưa tay vào thông sản đạo, mà sản đạo của nam nhân là chỗ nào ta nghĩ tất cả đều biết)

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ