Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đau đớn cuối cùng cũng qua đi, Bạch Ngọc Đường liền nhanh tay cầm tay áo lau đi những giọt mồ hôi như những bụi phấn hoa phi loạn trên trán Triển Chiêu, đỡ hắn chậm bước đi vào sâu trong rừng hoa

Bạch Ngọc Đường vắt hết óc để nhớ lại 'kinh nghiệm' năm xưa lúc đại tẩu sinh hài tử ra như thế nào, cứ nửa nhớ nửa không, mà hồi đó cũng là không để ý cho ra hồn. Nghĩ thầm, Ngũ gia ta là người thế nào chứ, mọi sự dưới trời đất này có khi nào mà chưa trải qua chứ, vậy mà ...

Đau đớn lần lượt cứ dồn dập đến, khiến thân thể Triển Chiêu không khỏi căng thẳng, "Ngọc Đường ~"

Thật sự là chịu không được nữa, Triển Chiêu nghĩ đến mà sợ run, thân thể mềm oặt ra như bông vải, cơn đau nóng hổi cứ phảng phất trong im lặng. Hạ thên nóng như lửa như bị chặn lại, nhưng hắn vẫn không ngừng dồn sức xuống phía dưới, như muốn mang tuyết cầu tròn tròn đẩy ra ngoài cơ thể. Lồng ngực vì hít thở không thông mà nhói lên.

"Bầu trời xanh cùng mây trắng thật đẹp. Đứa trẻ này ra đời, Ngọc Đường, chúng ta gọi con nó là Vân Thụy được không? Bạch Vân Thụy."

"Hảo, chỉ cần ngươi cùng bọn trẻ bình an, tất cả đều nghe lời ngươi!" Bạch Ngọc Đường ngưng thần khơi động chân khí, vững vàng bảo vệ tâm mạch của Triển Chiêu

Triển Chiêu gật đầu, đôi mắt ẩn nhẫn nửa tỉnh nửa mơ, thương tâm đến cực điểm, hàng mi như cánh lông mềm hơi kích động, thê mỹ động lòng người, như mỗi lần hắn muốn trêu chọc tâm tư Bạch Ngọc Đường

"Ách ~" Triển Chiêu đột nhiên quỵ người xuống trên cỏ, "Ngọc Đường, hài tử ~ đi ra rồi!"

...

Triển Chiêu nằm giữa nền cỏ lục sắc của thiên nhiên, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường tay chân vụng về bế trên tay một đứa trẻ đang giãy giãy hai cái chân nhỏ xíu, "Ngọc Đường, hài tử giống ai?" Triển Chiêu thở một hơi thật dài nhẹ nhõm, vội vã hỏi.

"Tự ngươi xem đi, giống như một con khỉ con rụng lông." Bạch Ngọc Đường lấy ra quyên khăn tùy thân, lau khô mái tóc lơ thơ ướt sũng cùng khuôn mặt nhỏ nhắn của con nhỏ, dưới ánh dương quang chói lòa, hắn thấy được trong mắt đứa trẻ là hình ảnh bầu trời quang xanh cao phảng phất mạt sáng yếu ớt . . . . . .

Ngồi tựa dưới tàng hoa như tuyết thổi, Triển Chiêu nhận lấy hài tử bé con đã được Bạch Ngọc Đường dùng ngoại bào bọc lấy kỹ lưỡng, trong đôi mắt ánh lên nét ôn nhu ngọt ngào, ôm lấy tiểu gia khỏa trong tay, dù lòng vẫn thấp thỏm bất an, nhưng lại vui mừng cực kỳ.

Đây là nhi tử của hắn và Ngọc Đường. Giờ này khắc này, tất cả mọi sợ hãi, mọi đau đớn, cực khổ, dần dần tan biến . . . . . . .

.

.

.

Bé chuột con đầu tiên đã chào đời!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ