Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cánh hoa rất nhanh mang theo một mạt tuyết trắng hơi pha màu tím nhạt, theo gió thổi qua trước đôi mắt trong trẻo của Triển Chiêu, nét u sầu trong ánh mắt càng thêm sâu đậm trong đôi mắt hoa đào của Bạch Ngọc Đường.

Lo lắng đan xen cùng hạnh phúc và chờ mong tràn đầy trong dáng cười, mang theo cơn đau sưng trướng, suối hoa lặng yên không một tiếng động chảy xuôi về phía hai người. Trong lòng Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu bắt đầu hơi cử động, gương mặt tươi cười cũng dần dần thay đổi.

"Chiêu, đau đã bao lâu rồi?" Như mơ hồ nhớ lại, năm xưa lúc đại tẩu sinh Trân nhi cũng khổ sở suốt cả ngày.

"Cũng một đêm rồi, có thể đã lâu hơn ~" Triển Chiêu cắn mạnh đôi môi mỏng, một mạt máu đỏ sẫm làm nổi bật tuấn nhan, trông rất động lòng người. Ho nhẹ liên tục, nhưng cũng không bật ra bất kỳ tiếng rên nào ra khỏi miệng!

"Ngươi sao còn không mau sinh con ra đi a?" Bạch Ngọc Đường lo lắng nhìn nước ối hòa từng sợi huyết sắc đỏ ửng từ thai phúc chảy ra không ngừng, mang màu trắng của lăng khố (quần vải) cùng áo khoác tuyết trắng nhuộm thành một bức tranh lụa đỏ mỹ lệ.

". . . . . ." Triển Chiêu cũng không còn khí lực để cùng con chuột bạch kia tính toán, hài tử sinh không được, hắn cũng không biết phải nên làm sao!

Triển Chiêu chỉ có thể âm thầm cố sức dồn lực về hạ thân đẩy hài tử ra, hai tay trắng bệch thiếu sức sống run run tăng thêm lực mạnh xoa xoa hạ phúc đang đau bạo liệt, trong lòng so với Ngọc Đường càng lúc càng thêm loạn!

Trên cao ánh dương rực rỡ, ánh sáng càng lúc càng chói lọi chiếu vào mắt. Triển Chiêu lặng yên nhịn một trận đau, hàng mi dài nửa khép lại, ánh nhìn xa vời liếc về phía bên cạnh Bạch Ngọc Đường, nói: "Ánh dương quang hảo chói mắt! Ngọc Đường, đỡ ta đứng dậy ~"

"Chiêu ~ ngươi có thể thấy được ánh dương quang?" Bạch Ngọc Đường hai mắt phát sáng ôm lấy Triển Chiêu vào lòng cẩn thận tỉ mỉ mà hỏi thăm.

Trong cơn đau ngắt quãng, Triển Chiêu có vẻ rất trấn tĩnh, hắn miễn cưỡng gật đầu cười, kéo chiếc áp khoác lại trên người, vịn lấy cánh tay phải của Ngọc Đường chậm rãi đứng dậy từ trên cỏ, đáp: "Lúc tỉnh lại thì có thể thấy rõ."

(Nói một chút đoạn này, cái này cứ hiểu đơn giản là lúc trước Miêu Miêu trận Tương Dương Vương đập đầu mạnh xuống, bị tụ máu trong đầu chặn dây thần kinh thị giác nên mới bị mù tạm thời, khúc cuối chương 32 Miêu Miêu bị thằng già kia chưởng đập đầu lần 2 vào tảng đá, máu bầm bị tan, nên Miêu Miêu mới phun ra một ngụm huyết. Do không còn cái gì chặn đường máu nữa nên lại nhìn thấy đường như cũ. Cái này có thể xem lại Hoàn Châu Cách Cách phần 2 vụ Tử Vi bị mù, y chang luôn đó.)

"Tốt rồi, vậy là tốt rồi!" Bạch Ngọc Đường kích động nên nói năng có chút lộn xộn.

"Ngọc Đường ~ ngươi sao tìm được tới đây?" Triển Chiêu được Bạch Ngọc Đường đỡ dậy, bỗng nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra lúc nửa đêm hôm qua.

"Biết rõ còn hỏi sao! Ta còn chưa hỏi ngươi vì sao nửa đêm rồi mà lại cùng Nam Vũ với Lôi Tinh Hà lên núi?" Bạch Ngọc Đường cảm thấy tức giận đến độ hít thở không thông nổi.

"Sư huynh nói Giang Ninh bà bà đang ở trong tay bọn họ, ta sao có thể mặc kệ được?"

"Hắn nói ngươi cũng tin!" Bạch Ngọc Đường lớn tiếng hỏi ngược lại, "Cũng không ngẫm lại thân thể ngươi hiện tại như thế nài, giả sử như nương thật sự ở trong tay bọn hắn thì ngươi có đi cũng không giải quyết được vấn đề gì! Chỉ biết càng thêm phiền phức!"

"Ta ~~" Triển Chiêu còn muốn cãi cọ, đau đớn cùng cái lạnh sớm mai lại đến, không thể tiếp tục lên tiếng, chỉ có thể ôm bụng cười khổ, mồ hôi cùng máu không ngừng chảy ra.

"Miêu nhi, chúng ta trước đừng cãi nhau. Ở đây không an toàn, ta mang ngươi trở lại, hài tử vô luận như thế nào cũng không thể sinh ở trên núi thế này được." Bạch Ngọc Đường lo lắng không biết nên hành xử thế nào bây giờ, khổ sở nhìn thân thể gầy trắng bệch của Triển Chiêu, không biết phải làm sao để lo chu toàn ở tình thế như thế này.

Thân thể Triển Chiêu dần dần trầm tĩnh lại, cố sức ngẩng đầu, bình thản mỉm cười với Ngọc Đường, "Ngươi đừng sợ, lúc này ổn rồi. Còn nữa, Nam Vũ không phải cùng ta đến đây sao, ta nghĩ sư phụ sẽ rất nhanh tới giúp chúng ta."

Triển Chiêu còn chưa nói xong, cơn đau ngay lập tức lại tới. Hắn chỉ có thể tựa vào người Ngọc Đường, bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm chặt lấy thân áo Bạch Ngọc Đường.

Ánh dương quang chiếu hạ, gió xuân hào hứng tung những cánh hoa rực rỡ lên cao, làm hiện thực chợt như hòa với mộng . . . . . .

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ