Chương 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân tại nơi đây như đang thức tỉnh. Hoa rụng đầy đình, trên núi cao bông tuyết thổi trắng xóa một đỉnh. Lại đúng vào mùa hoa đào nở rộ, gió xuân lướt khắp trời tung những cánh hoa lên trông như những cánh bướm đang múa, thật là nhân gian diễm lệ.

Nhìn theo hướng ánh mặt trời xa xăm mà bước tới, cảm giác như đang dò dẫm trong bóng đêm mù mờ, không phải là không biết có biết bao ánh mắt thăm dò đang nhìn, cùng tiếng đao kiếm rục rịch. Nhưng hắn vẫn kiên trì bình tĩnh mỉm cười bước trên con đường của mình hắn, không ai có thể ngăn trở được, từ rất xa, dưới bầu trời xanh đã có thể nhìn thấy một thân ảnh như mây trắng, mang khí tước nhè nhẹ quen thuộc, nhưng cũng có điểm xa lạ, ký ức cùng cảm nhận hỗn loạn trộn lẫn vào nhau, nương theo cơn gió bay tới.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống, đó là điều chân thật nhất hiện giờ đã đánh thức Triển Chiêu khỏi cơn mơ lo âu! Cả người hình như mất đi cảm giác, Triển Chiêu chỉ biết mình đang nằm giữa một cánh rừng trên núi vắng vẻ đìu hiu.

Hiện tại, chỉ có hai tay là có thể cử động, Triển Chiêu bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hai tay run lên nhẹ nhàng mà xoa cái bụng tròn cao cao một chút, cứng vững co rút, tựa như đang muốn vỡ tung ra . . . . . . Cảm giác như có chút gì đang tràn ra.

"Đau, đau quá!" Nằm ở trong một cánh rừng khoảng lưng chừng núi, Triển Chiêu dần dần thanh tỉnh lại, cánh hoa rơi rực rỡ theo làn gió rụng xuống hai bên cánh núi . . . . . rơi xuống bên cạnh, giờ phút này, ai có thể lại giúp hắn đây?

"Ô ~" Cắn chặt răng, bàn tay Triển Chiêu phải bấu chặt thảm cỏ xanh trên mặt đất mới có thể nhịn đau xuống, thật sự là đau quá! Hắn tuy đã rất nhiều lần thụ thương, nhưng không lần nào đau đến như thế này. Đây là loại đau đớn gần như muốn xé rách máu thịt, nứt toạc ra từ bên trong. .

Hài từ trong bụng càng lúc càng ra sức giãy dụa đòi ra khỏi thai phúc nhỏ hẹp đi ra bên ngoài, cơn đau càng thêm cường liệt, giống như muốn đem thân thể cùng bụng của hắn xé rách làm hai. . . . . . .

...

Ánh mặt trời sáng loáng trước mắt, xung quanh là khí tức nhàn nhạt tỏa hương, mọi vật như dần dần rõ ràng lên.

Trong không khí còn vương hương hoa cùng mùi cỏ xanh nhàn nhạt hòa quyện vào nhau, khoan khoái nhẹ nhàng tràn đầy đáy lòng phiền muộn, khiến Bạch Ngọc Đường cảm thấy thoải mái vui vẻ hẳn ra.

Xoay người đứng lên, vết thương trên cánh tay rất không khách khí làm hắn phải gỡ bỏ dung nhan tuấn tú mà hắn luôn tự hào. Nheo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang đứng giữa một rừng đào, cánh hoa trắng muốt, hoa rơi tựa tuyết, khiến Bạch Ngọc Đường vô tình nghĩ rằng, hình như hắn đang nằm mơ.

Cách khoảng ba thước trên nền hoa rơi có bóng của một nam nhân, mái tóc đen dài xõa ra trên nền hoa trắng, vầng trán cao chảy đầy mồ hôi, đôi mắt trong suốt đang nhìn lên trời xanh, môi xớm đã bị cắn bật cả máu, tựa hồ như đang chịu đựng một nỗi thống khổ rất lớn lao. Hai bàn tay một đặt trên người, một nắm chặt lấy đám cỏ xanh trên đất, áo khoác trắng như tuyết bên ngoài đã nhiễm một chút màu đỏ tươi xung quanh viên tuyết cầu nhô cao run run cố đứng vững.

"Miêu nhi ~" Bạch Ngọc Đường bước lại gần nhìn, mọi tâm tư suy nghĩ phút chốc trống rỗng.

Cẩn thận đem Triển Chiêu ôm vào trong ngực, Bạch Ngọc Đường lo lắng vuốt ve bụng hắn, lòng tràn đầy thương tiếc! Vẫn thật sâu đậm, say đắm như lần đầu gặp Triển Chiêu, thâm tình cứ như vậy thật mềm mại, mê mê thật thật, giống như vẫn muốn chìm đắm mãi trong giây phút yêu thương, nụ hôn ôn nhu dần dần đưa tâm hồn về hiện thực, thật mông lung.

"Hài tử đang nháo ~" Triển Chiêu bình tĩnh nhìn người kia đang thấp thỏm trong lòng, gắng gượng mỉm cười. Trong dáng cười phảng phất thê lương, nhẹ nhàng giơ tay, chậm rãi lau đi dòng lệ xanh trên khóe mắt hoa đào tuyệt mỹ của Bạch Ngọc Đường, "Ta ~ hình như ~ không biết nên làm thế nào bây giờ?"

Lại một trận đau cuồng bạo, một lực đạo mạnh mẽ gần như xé rách người Triển Chiêu ra để đưa hài tử hung hăng ra bên ngoài! Nước ối mang theo tơ máu cuồn cuộn chảy ra từ hạ thân hắn mãi không dừng.

"Chiêu ~ chúng ta sẽ cùng nhau sinh hài tử ra!" Nhìn Triển Chiêu giãy dụa trong đau đớn, nhìn đôi mắt nửa tỉnh nửa mê trong thống khổ, Bạch Ngọc Đường chỉ biết đau lòng không sao nói nên lời.

"Thì ra, nước mắt của Ngọc Đường cũng rất ấm!" Nhìn gương mặt hoa mỹ tinh xảo của Bạch Ngọc Đường, con tim Triển Chiêu bất lực tan trong một mảnh nhu mềm . . . . . .

". . . . . ."

Đôi mắt trong trẻo sáng ngời đầy tình cảm đó, đã từng khiến cho Bạch Ngọc Đường tâm như lạc lối, vĩnh viễn khắc sâu ánh mắt này, ngay cả hàng ngàn hàng vạn nữ nhân dung mạo như hoa cũng không sánh bằng. Vĩnh viễn, từ nay về sau, không bao giờ có thể quên được!

Bạch Ngọc Đường bất chợt ôm chặt lấy thân thể thống khổ của Triển Chiêu, nhãn thần u uất như muốn đem tất cả mọi trăn trở đau đớn của người kia đem thiêu trụi đi.

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ