Chương 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quý Cao nhàn nhã đi về phía Bạch Ngọc Đường, cười yếu ớt, cúi người xuống lẳng lặng xem kỹ thân thể mập mạp của Triển Chiêu từ sau lưng, bước sát lại gần dò xét, nghiêng đầu kinh ngạc cảm thán nói: "Ta vốn dĩ đã đoán trước được Triển Chiêu cũng không phải loại phàm phu tục tử, hôm nay xem ra đúng thật không sai. Hắn thân nam tử lại có thể mang thai!"

Bình tĩnh đứng dậy, chuyển hướng nhìn Bạch Ngọc Đường, bộ dạng phục tùng hỏi: "Bạch thiếu hiệp, người vừa rồi liều mình cứu giúp hắn, nói vậy đó chắc không chỉ là vì trong hoạn nạn mà tương cứu Triển Chiêu chứ?" Thấy Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn, Quý Cao rất bình tĩnh ôn tồn nói, "Ta cùng Vương gia vẫn là rất thưởng thức nhị vị. Có điều các ngươi lại hủy đi sự nghiệp trân quý của cả đời chúng ta. Ngươi nói xem, ta phải nên xử trí các ngươi thế nào mới hảo đây?"

Hắn cẩn thân bước về bên người Triển Chiêu, nhìn kỹ khuôn mặt Bạch Ngọc Đường lần nữa, cười cười, "Ta không phải cũng nên hủy đi thứ trân quý nhất của các ngươi trước khi chết nhỉ? Cho các ngươi nếm thử xem cảm giác đau nhức thê thảm ra làm sao, đúng không?" Sắc mặt hắn trở nên mờ mịt, thở dài, cô đơn vô hạn, "Ta vốn là bạn cũ của mẫu thân ngươi, vốn là không nên hạ thủ với ngươi. Có điều lại không thể không cấp cho ta cùng Vương gia một cái công đạo . . . . . ."

Trên gương mặt tiều tụy của Quý Cao hiện lên thần sắc nghiêm nghị, lãnh đạm, từng chữ từng chữ nói: "Bạch Ngọc Đường, mọi việc phát sinh như hôm nay, đều là do các ngươi gieo gió gặt bão, đừng trách người khác!" Cũng không để ý tới Bạch Ngọc Đường nữa, hai mắt oán hận của hắn căm tức nhìn long phúc cao vót run rẩy của Triển Chiêu một lát, chậm rãi đưa tay miết nhẹ vết sẹo trên đùi phải, căm tức giậm chân bước tới, thì thào lẩm bẩm, "Ta vốn cũng rất thích hài tử."

Căm giận liếc mắt, Bạch Ngọc Đường giờ đây lửa giận công tâm! Hắn biết Quý Cao đang định làm gì! Nhưng bây giờ hắn đang vận công. Nếu phân tâm sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng đáng nói là không thể cứu được Triển Chiêu cùng hài tử! ~~~ chỉ có thể cắn răng nuốt máu từ khóe miệng xuống! ~~~ bờ môi bị cắn như muốn nứt ra!

Bụng bỗng đau đớn dữ dằn một cách dị thường, khiến cho ý thức Triển Chiêu từ trong mờ mịt, đen kịt, bất chợt bị kéo lại thê thảm, là vì cũng bị Quý Cao gắt gao đạp vào thai phúc gần lâm bồn. Triển Chiêu chỉ cảm thấy cơn đau tàn bạo từ hạ phúc, cơ thể như muốn nổ tung, giống như muốn xé rách thai sinh, một dòng nước ấm từ hạ thể trào ra.

Ngay cả Triển Chiêu vốn là người luôn biết tự kiềm chế cũng không cầm được tiếng kêu thảm. Thai phúc không chống đỡ nổi lực đạp ác liệt, Triển Chiêu bị dày vò đến mức chết đi sống lại, cuối cùng, ngưng thần ngưng tụ toàn bộ khí lực cuối cùng của bản thân, bất ngờ rút lấy một ám tiễn mạnh mẽ đâm xuyên thủng bàn chân tàn bạo phía trên, ý thức lần thứ hai rơi vào trong đêm đen.

Quý Cao kêu thảm lên một tiếng, cuồng nộ xuất một chưởng ngoan độc hướng về phía Triển Chiêu. Triển Chiêu cả người bay ra phía sau, rơi xuống mặt đất, đầu đập mạnh vào trên thềm đá tảng ngay khúc quanh, hai tay vô thức ôm chặt bụng, toàn thân co giật không ngừng, phun ra một ngụm máu, vô thanh vô tức.

Quý Cao âm trầm phất tay ý bảo thủ hạ tiến lên. Bạch Ngọc Đường tâm thần đại loạn, mặc kệ tất cả cầm Họa Ảnh lên một nhát chém đứt đầu Quý Cao. Chúng địch ở hai bên, bản thân lại vô lực trúng độc, chỉ đành ôm lấy thân thể băng lãng tê liệt của Miêu nhi lăn xuống vách núi . . . . . . .

Màu máu đỏ hứng gió trời, bay giữa những cánh hoa đào hồng tàn rực rỡ! Chết hay sống, nguyên bản chỉ là một thể mà thôi.

.

.

.

.

.

Ta hận Thử ca sao không chém đứt đầu thằng già Quý Cao kia sớm hơn một chút đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ