Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triển Chiêu lo lắng không ngừng cho an toàn của Ngọc Đường và Nam Vũ, ngưng thần lắng nghe, cẩn thận gấp đôi. Đột nhiên bụng một trận quặn đau, đau không biết cách nào để tả, không giống như những cơn đau thường ngày, cảm giác như có cái gì muốn xé rách người mình từ bên trong, chỉ biết ôm bụng hít một ngụm khí thật lớn.

"Xảy ra chuyện gì?"Thấy dáng dấp Triển Chiêu thống khổ như vậy, Bạch Ngọc Đường xoay người về bên cạnh hắn, lo lắng cực kỳ

"Bụng ta . . . Đau quá!" Cơn đau dồn dập nối gót kép tới, Triển Chiêu còn không kịp phản ứng, chân đã mềm nhũn quỵ xuống mặt đất, dịch thể ấm áp từ hạ thân không ngừng chảy ra . . . . . .

Bất chấp suy nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường một tay ôm lấy Triển Chiêu, định hướng qua rừng cây bên kia phi thân trốn. Ngay lúc này bốn phía rầm rập tiếng bước chân tụ tập, Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên xoay người lại, mắt thấy hơn mười kẻ tay cầm đao kiếm chạy tới định bao vây bọn hắn, kẻ dẫn đầu bọn kia đứng ngay giữa bọn, người này hắn cũng không xa lạ.

Hắn chính là kẻ đứng đầu dư khấu của Tương Dương vương, giang hồ xưng danh Độc thư sinh Quý tiên sinh -- Quý Cao!

Triển Chiêu nằm trong lòng Bạch Ngọc Đường, không sao nhãn được cơn đau quằn quại. Nhưng bản thân vẫn duy trì cảnh giác, mở to hai mắt, nhỏ giọng run rẩy nói: "Ngọc Đường . . . . . . Trên cây. . . . . . có người, trên nóc nhà đằng kia . . . . . . cũng có. . . . . . mai phục."

Tâm Bạch Ngọc Đường từ lâu đã trở nên hoảng loạn, cẩn thận buông Triển Chiêu, thấp giọng: "Yên tâm, ta biết ~~ ngươi cố gắng chịu đựng một chút . . . . . ." Vừa dứt lời, hắn đột nhiên rút ra mấy viên hoàng thạch bắn về phía trước ~~ vài tiếng kêu thảm thiết, rồi đột nhiên những cánh hoa nhiễm màu máu bay xuống lả tả, rơi trên đầu vai áo trắng ngần của Triển Chiêu

"Hảo chưởng phong! Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên." Quý Cao vẫn chưa xuất chiêu, nhưng âm âm trầm trầm mở miệng, "Chúng ta thế này cũng coi như là 'tha hương ngộ cố tri' (Bạn cũ lâu ngày gặp lại) đúng không?"

"Quý lão đầu, ngươi có ý gì?" Bạch Ngọc Đường tâm lo lắng, giật mình nhíu mày nói, "Đã là 'cố tri' thì sao lại có chuyện cần đến đao quang kiếm ảnh chặn đường đón chào? Ta xem chỉ sợ là có ý đồ khác thì đúng hơn?!"

"Lão phu đêm qua quan sát tinh nguyệt, thấy được phía đông nam có vận đen cuộn trào mãnh liệt . . . . . . Quả nhiên không ngờ, hôm nay có thể nói lời từ biệt với Ngự Miêu và Cẩm mao Thử . . . . . . Quý mỗ đã từng vuột mất cơ hội nó lời đó một lần, quyết không thể để vuột mất lần này nữa! 'Đao quang kiếm ảnh' cũng tốt, 'bụng dạ khó lường' cũng không sao, miễn có thể làm tốt chuyện cần làm lúc này là được." Quý Cao cười lạnh nói, "Tại hạ một đời hành tẩu giang hồ, chỉ muốn mọi việc thuận lợi, không thể xảy ra sơ sót, cho nên cũng không dám lưu nhị vị đây ở lại thêm phiền nữa, đường đi tới Hoàng tuyền, cảm phiền để lão phu tiễn các vị trước một đoạn đường vậy."

Phẫn nộ nói xong, Quý Cao lãnh đạm không nhúc nhích, đưa tay phất gọi thủ hạ phía sau, nhẹ nhàng tung một kích chưởng bất ngờ dựng một đạo khí quang bảo vệ quanh người, trên nóc nhà các cung thủ cùng lúc giương cao cung tên nhắm vào thử miêu hai người đứng dưới tàng cây, loạt tên như mưa trút xuống

"Choang", Họa Ảnh trong tay Bạch Ngọc Đường ra khỏi vỏ. Thân kiếm tuyết trắng như hóa thành một vòng cung sáng trắng bao lấy toàn thân Triển Chiêu, trên gương mặt Ngọc Đường đã không còn hiện lên dáng vẻ tươi cười thường gặp nữa mà hết sức chăm chú thi triển đao khí ngăn trở cơn mưa tên tiến công, có điều trên thái dương hắn đã xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ, cánh tay cũng đã bắt đầu có cảm giác đau mỏi.

Đáy lòng Bạch Ngọc Đường từ từ lạnh đi, lướt nhìn qua bốn phía, ba mặt đều là địch và góc nhà, chỉ có một hướng hơi nghiêng về phía tây mở ra một khúc quanh nơi vách núi, không kịp nghĩ nhiều, Bạch Ngọc Đường kéo Triển Chiêu lại về phía sau, hướng tới gần khúc quanh kia, đồng thời tung một đao lưu tinh biến hàn quang thành một màn chắn cẩn thận hộ chắn hai người họ.

Nguyên bản, bằng vào võ công của thử miêu hai người bọn họ, đối phó với bọn giặc cỏ hạ lưu này căn bản là chẳng khó khăn gì. Chỉ tiếc hôm nay Triển Chiêu thân mệnh khổ, ngày lâm bồn sắp tới, hai mắt lại mù lòa, căn bản là không giúp được gì! Bạch Ngọc Đường dù một thân võ công cao cường thì lúc này đây vẫn là một thân chống địch chúng, thế cô lực bạc.

Chỉ thấy hắn một bên vung đao như lưới, một bên lại phải bận tâm đến an nguy của Triển Chiêu, khó tránh khỏi việc được cái này thì mất cái khác ~~ Triển Chiêu lúc này ôm chặt lấy thai phúc đau nhức, cắn nhịn đến mức môi dưới thẫm máu đỏ sẫm . . . . . . Bàn tay nắm lấy tay của Ngọc Đường càng lúc càng lạnh lẽo, ướt át! Tuy rằng nóng ruột, nhưng Bạch Ngọc Đường lúc này mới phát giác Triển Chiêu gần như đang bị mình lôi đi lê trên mặt đất, mồ hôi đẫm ướt toàn thân . . . . . . Hoàn hồn lại thì kinh hoàng phát hiện, bờ vải trắng băng bó thương thế của Triển Chiêu đã nhuộm đầy màu máu . . . . . . Triển Chiêu vẫn là không một tiếng động, không một tiếng kêu rên, chính là vì hắn sợ mình sẽ phân tâm!

Bạch Ngọc Đường đau nhức khôn nguôi. Vì kinh sợ mà phân tâm, một mũi tên dài xẹt ngang qua cánh tay trái của hắn, máu đào chảy xuống, dưới chân đều bị nhiễm hồng. Gần như là song song, Triển Chiêu ngã quỵ xuống trên mặt đất, ngất đi . . . . . .

Bạch Ngọc Đường ngả xuống đất đỡ lấy Triển Chiêu, múa đao vòng cầu. Bất chợt trước mắt nổi tung một màn sương trắng, Bạch Ngọc Đường vội vàng nín thở ôm chặt lấy Miêu nhi vào lòng.

Cơn mưa tên đột nhiên dừng lại . . . . . . Bạch Ngọc Đường chỉ cảm thấy đêm đen như quay cuồng, cả người bủn rủn không còn nửa phần sức nào! "Keng" một tiếng, Họa Ảnh rời khỏi tay hắn rơi xuống trước mắt.

"Hiện tại tuyệt đối không thể buông xuôi! Nếu không, mạng của hắn, Miêu nhi cùng hài tử tất cả coi như sẽ kết thúc." Bạch Ngọc Đường nghĩ, miễn cưỡng bảo trụ thanh tỉnh của bản thân. Ánh mắt tập trung trên người Triển Chiêu, cảm giác mê muội vô lực đang lan dần. Chậm rãi vận công bức độc, tiếng bước chân truyền đến từ phía sau, chắc là Quý Cao đang đi tới để xem kỹ chiến lợi của hắn! "Mẹ nó, cư nhiên lại để cho lão già kia đắc lợi!" Bạch Ngọc Đường thật sự không hề cam lòng chút nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ