Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường khó đi có nhiều loại khác nhau, nhưng trong đó phải kể đến đường lên núi, cực tiêu hao thể lực. Huống chi hôm nay, bụng của Triển Chiêu đau đến mức muốn ngất đi, ngay cả bản thân hắn cũng nghĩ đã chống đỡ đến cực hạn rồi, không biết lúc nào sẽ ngã quỵ.

Nhưng hắn không thể ngã quỵ, vì hài tử và Ngọc Đường, hắn nhát định phải kiên cường đến phút cuối.

Qua gò ngang, sườn núi đột ngột trở dốc, ngay giữa núi đá hiện ra một con đường nhỏ hẹp thẳng dốc lên đỉnh núi, Triển Chiêu hít sâu một hơi, bước từng bước vào con đường nhỏ. Đi được khoảng trên dưới một trăm bước, trên trán Triển Chiêu lấm tấm mồ hôi lạnh, hai gò má luôn luôn tái nhợt cũng hiện ra nét đỏ ửng nhàn nhạt. Hơi thở gấp gáp dần, đúng lúc này, Triển Chiêu cảm thấy người đang dìu hắn đi lặng lặng viết hai chữ sau lưng hắn: 'Nam Vũ'. Không một tiếng động hay biểu tình, Triển Chiêu hiểu ý nở nụ cười. Tay phải vịn chặc hơn vào cánh tay của người bên kia, gượng dậy thân thể nặng nề, cố gắng hướng lên đỉnh núi tiếp tục bước.

Qua đến lưng chừng núi, bất thình lình bụng lại đau một cơn mạnh nữa, khiến Triển Chiêu chân trên chân dưới suýt nữa đạp vào khoảng không ngã nhào. Cuối cùng chống đỡ thêm không nổi nữa, toàn thân chỉ còn biết vô lực quỵ xuống.

Nam Vũ cả kinh có chút không biết xử lý thế nào, cũng không dám tự tiện ra mặt giúp đỡ để tránh khỏi bị Lôi Tinh Hà phát hiện, chỉ có thể dùng sức nâng lấy thân người hư nhuyễn của Triển Chiêu, quay đầu lại nhìn, dưới ánh trăng ảm đạm vào buổi đêm tàn, chân núi càng lúc càng xa dần.

"Chuyện gì vậy?" Lúc này, Lôi Tinh Hà đứng trên thềm đá giữa sườn núi, xoay người lại hỏi.

"Mệt mỏi, nghỉ một chút." Triển Chiêu tận lực bình ổn bản thân sao cho thanh âm nghe thật bình thường.

"Được rồi." Thanh âm của Lôi Tinh Hà băng lãnh không có lấy một chút ôn độ, nắm chặt thanh kiếm trong tay, cảnh giác quét mắt nhìn xung quanh.

Chậm rãi ôm lấy thai phúc đau quặn người, Triển Chiêu cũng không dám cử động mạnh hay đi nhanh nữa. Đả động trong bụng cùng cơn đau càng ngày càng thêm nghiêm trọng, mồ hôi chảy như suối, bây giờ hắn chỉ có thể áp chế hoảng loạn trong tâm, gắt gao nắm lấy cánh tay của Nam Vũ, nhưng ngay giây phút này một tiếng kêu vang gọi từ phía sau đã vực dậy tinh thần hắn một cách mãnh liệt.

"Miêu nhi ~" Phía sau ba người họ, chính là Bạch Ngọc Đường đang lòng dạ chẳng khác chi lửa đốt.

Hắn căn bản không nghĩ đến rằng trên đường về từ Giang Ninh, giữa đêm hôm khuya khoắt ở ngoài cửa thành lại vô tình gặp lại một khí tức quen thuộc độc nhất vô nhị. Tuy rằng chỉ là cảm giác nhất thời, nhưng nó lệnh cho Bạch Ngọc Đường ngay lập tức phải theo dõi chiếc xe ngựa của những kỳ nhân.

Nguy hiểm phảng phất trong tấm màn tâm tư của Bạch Ngọc Đường khì nhìn thấy phía trước không xa là một ngôi chùa cổ che giấu trong bụi cây giữa đỉnh núi

"Lôi tướng quân, xin dừng bước." Bạch Ngọc Đường từ phía sau núi đá bước ra, tuốt Họa Ảnh ra chĩa thẳng vào mặt Lôi Tinh Hà, đao khí không ngừng tuôn tỏa thị uy

"Bản tướng quân chưa bao giờ để bọn chuột nhắt nhỏ bé lọt nổi vào mắt mình. Ngươi tránh ra cho ta!" Lôi Tinh Hà không ngờ được sẽ có người ngăn trở, nhưng vẫn như cũ hoàn toàn không chút để tâm, dù sao cũng đã tới địa bàn của hắn rồi.

Phía sau hai bên tảng đá hiện ra hàng loạt cung thủ giương tên ngắm xuống, nhìn tình cảnh này, Bạch Ngọc Đường không khỏi hít lấy một ngụm lãnh khí, phi thân ôm lấy Triển Chiêu vào lòng bảo hộ.

Nam Vũ cũng không giấu mặt thêm, rút Lưu Thủy kiếm bên hông ra.

"Ngọc Đường, Nam Vũ ~" Triển Chiêu cũng ngưng thần nhìn quanh bốn phía, cảm nhận được một bầu sát khí không chút bình thường, "Có mai phục, chúng ta trước tìm cách chạy vào chính điện trên kia rồi tính sau"

"Còn muốn chạy, tiếc là không tiện nghi được như vậy đâu." Lôi Tinh Hà tung một chiêu "Hoành tảo hoàn vũ" (Càn quét đất trời) trực diện nhắm thẳng vào Bạch Ngọc Đường

Bạch Ngọc Đường đối diện với hiểm nguy nhưng không chút sợ hãi, tuyết ảnh hàn quang từ Họa Ảnh không những đón được kiếm phong từ Lôi Tinh Hà, mà còn tung ra một làn đao khí dày đặc, bức đối phương tâm hoảng thần hung không an. Một đao của Bạch Ngọc Đường ting ra không chỉ sắc bén kỳ quỷ mà còn cực kỳ ngoan độc, nếu xuất thủ thì lại càng không thể tưởng tượng nổi, người thường hoàn toàn vô phương chống đỡ.

Lôi Tinh Hà tự biết kiếm chiêu của hắn không thể sánh được, đành dồn hết công lực tụ lại trên mũi kiếm, một đường hàn quang mờ nhắm thẳng vào ngực trái Bạch Ngọc Đường

"Quả nhiên có chút môn đạo." Bạch Ngọc Đường lạnh lùng nói, dưới chân vẫn như cũ không chút động đậy, tay phải tung một đao long trời lở đất cản hàn chiêu từ đối phương, tay trái lại vung lên đánh úp một vị trí ở bên trái Lôi Tinh Hà cách nơi hắn đứng ba tấc.

Lôi Tinh Hà nhìn thấy chiêu đó thì kinh hãi, độc chiêu của hắn trước nay hầu như không có kẽ hở, chỉ duy nhất khi dồn lực tung chiêu, bên trái cách đó ba tấc sẽ có một lỗ nhỏ kiếm khí không thể lấp đầy, nhưng rất khó phát hiện, ngay cả phát hiện cũng tuyệt rất khó đánh vào, chỉ duy độc một mình sư phụ Diệp Ngâm Thu cùng sư đệ Triển Chiêu đã một lần phát hiện, nào ai ngờ được Bạch Ngọc Đường không chỉ một lần liếc mắt đã thấy, lại còn chỉ một viên hoàng thạch đã phá được. Quả nhiên là không thể xem thường! (Xì, Miêu Miêu đã phát hiện được thì đương nhiên Thử ca cũng không thành vấn đề nhá!)

Lôi Tinh Hà bị ép đến triệt chiêu, phi thân hướng vào Triển Chiêu đâm thẳng, Nam Vũ ngạc nhiên, nhưng vẫn kịp nghênh kiếm, cùng Lôi Tinh Hà đánh một trận lớn ngay trước cửa chùa cổ.

Nam Vũ cao giọng nói: "Bạch Ngũ gia, mau dẫn công tử rời khỏi đây!"

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ