Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đã khuya, trăng cũng đã lên cao rồi

Triển Chiêu đau bụng càng thêm nặng, đau đến mức không nói nên lời, cảm giác như trời đất đều thay đổi, chỉ có thể dựa vào cổ nghị lực dân trào trong lòng mà cố chống chịu.

Bên ngoài, một âm thanh lạ rất nhỏ truyền đến, rất nhỏ khiến cho người ta khó có thể nghe thấy. Trong lúc đó, một luồng kiếm khí lẫm liệt chỉ thẳng vào ngực Triển Chiêu.

Không kịp suy nghĩ, Triển Chiêu cố quên đi cơn đau, theo bản năng xoay người xuống giường, nhanh nhẹn tránh luồng kiếm phong, cao giọng quát khẽ: "Người nào?"

"Là khách! Đến mời ngươi xuất môn một chuyến."

Cố trấn định, Triển Chiêu chỉ cảm thấy cơn đau đột nhiên mạnh hơn, mồ hôi chảy ròng ròng, thân thể không kiềm được run lên, cả người cố hết sức đứng vững để không ngã xuống. Triển Chiêu âm thâm kinh ngạc, thanh âm vừa rồi hắn có thể nghe rất rõ âm điệu, mặc dù vẫn có chút do dự không chắc chắn, "Sư huynh?!"

"Ít nói nhảm, không muốn đồng quy vu tẫn thì mau đi theo ta!" Người kia không nhịn được nhỏ giọng giục.

"Ngươi cho là ngươi còn rời được khỏi đây sao?"Triển Chiêu trụ vững đứng thẳng người, ánh mắt sắc bén hướng về phía Lôi Tinh Hà, cao giọng đáp.

"Đi không được, cũng đã có ngươi cùng Giang Ninh lão thái bà chôn cùng ta rồi!" Lôi Kinh Hà đáp lại, ngữ khí không chút nào sợ hãi, ánh mắt chợt đảo qua bụng của Triển Chiêu, trên mặt lộ ra một tia ý vị sâu xa mà ngạc nhiên

"Là các ngươi bắt cóc Giang Ninh bà bà?" Triển Chiêu trong lòng trầm xuống.

"Biết rõ còn hỏi!"

Hiển nhiên đã biết trước sư huynh nhất định là đã có chuẩn bị mới đến, nhưng trong lòng Triển Chiêu không khỏi căng thẳng, thể xác và tinh thần đau mỏi. Tự biết thời gian rất cấp bách, cũng không muốn cùng hắn nói nhảm mất thêm thời giờ, vội hỏi: "Giang Ninh bà bà đang ở chỗ nào?"

"Ngươi đi theo ta, tự nhiên sẽ biết." Lôi Tinh Hà cười khẩy nói.

Triển Chiêu cũng không có tâm tư cùng sư huynh dây dưa, ứng tiếng nói: "Được! Ta mặc y phục vào rồi cùng đi với ngươi."

Nhẫn nại nhịn đau, Triển Chiêu gắng gượng lần mò tới tủ y phục, lục lọi tìm áo khoác ngoài mặc vào. Lại lấy thêm một đôi tất vải dày, cũng lúc đó tay vô tình chạm phải kiện áo khoác ngoài gấm bạc của Bạch Ngọc Đường, Triển Chiêu trong lòng run lên, không chút do dự lấy xuống khoác lên người.

Chuẩn bị xong xuôi rồi, Triển Chiêu mới cao giọng nói với Lôi Tinh Hà: "Đi thôi."

Lôi Tinh Hà cười lạnh nói, "Thật thẳng thắn, nhiều năm không gặp, sư đệ một chút vẫn không hề thay đổi."

Cũng không trụ lại lâu hơn, Lôi Tinh Hà vội đưa Triển Chiêu ra xe ngựa đã chuẩn bị sẵn bên ngoài hậu viện.

Vung roi thúc ngựa chạy, xe chạy át cả tiếng gió thổi trong đêm, dần dần biến mắt tại phương xa.

Xe ngựa chạy không hề chậm, vượt qua gió mà phi nhanh, trong tiếng gió mang theo làn hơi nước cùng hương sen ngọc, khí trời tháng tư tươi mát phơi phới, làm lòng người vui vẻ thoải mái.

Dần dần đường càng ngày càng xóc nảy, xem ra xe đã ra khỏi thành. Triển Chiêu nỗ lực vịn chắc thành xe, đỡ lấy thắt lưng hơi dựa người ra sau, cố ngồi thả lỏng trên xe. Nhưng mà không chỉ tiểu hài tử trong bụng quấy nháo, bản thân Triển Chiêu cũng phảng phất như muốn điên lên rồi. Hắn chỉ có thể hai tay gắt gao vịn chặt chỗ ngồi, tận lực ổn định thân thể, liên tục hít thở thật sâu.

Xe ngựa cứ như vậy mà xóc nảy, lăn qua lăn lại như vậy đến đêm, cả tinh thần và thể xác của Triển Chiêu lúc này mệt nhoài. Cảm giác như xe đang hành tẩu chậm rãi trên núi, nhưng lại không biết đích đến của chiếc xe này là tận nơi nào.

Cùng lúc đó, dường như do ngoài ý muốn mà xe ngựa dừng lại. Triển Chiêu hơi níu mày, không nói gì, những ngón tay thon dài bất giác ôm lấy thai phúc lại bắt đầu lên cơn đau.

Lôi Tinh Hà hết sức bất ngờ, lớn tiếng hướng ra ngoài xe hỏi: "Sao lại không đi tiếp nữa?"

Hai mắt đột nhiên tĩnh lại, một đạo sáng khiếp người từ Triển Chiêu chợt lóe nhìn hắn, Triển Chiêu trầm tĩnh đáp: "Bắt đầu đến đoạn phải lên núi bộ."

Quanh thành Dương Châu cũng không có nhiều núi cao cho lắm. Bỗng nhiên, khóe môi Triển Chiêu khẽ trừu xuống, tâm lo lắng hiểu rõ tình thế trước mắt.

Lôi Tinh Hà ván màn xe lên, nhẹ nhàng nhảy xuống, Xoay người nhìn Triển Chiêu khó khăn khòm người, tay vươn ra mò mẫm chậm rãi xuống xe, cẩn thận đỡ thấy thắt lưng đi đến, trong lòng hắn bỗng dâng lên một loại tư vị không nói nổi nên lời.

"Ngươi, dìu hắn một chút!" Lôi Tinh Hà quay đầu lại phân phó xa phu một tiếng, bản thân cũng không quay đầu lại mà bước nhanh đi lên phía trước.

Cảm giác được một đôi tay hữu lực đưa ra đỡ lấy mình, Triển Chiêu thân mật cười nói: "Làm phiền ngươi rồi, đi thôi."

Người nọ thân thể chấn động, cũng không lên tiếng. Chỉ là đỡ lấy Triển Chiêu, theo sát phía sau Lôi Tinh Hà, ven theo đường núi từng từng bước đi lên.

Triển Chiêu hồi nhỏ đã từng đi qua đoạn đường lên núi này vài lần. Nhớ mang máng giữa sườn núi có một thung lũng đá trắng, gần đó là một rừng anh đào tím nhạt, đúng với ý cảnh "vô nhân nhật tẫn hoa xuy tuyết" [1], có điều hiện tại trong lòng lại hoàn toàn không hề hiện hữu loại tâm tình này.
.
.
.

[1] Vô nhân nhật tẫn hoa xuy tuyết: Hiểu đơn giản là cảnh đẹp mênh mang không bóng người, cánh hoa tựa bông tuyết thổi qua dưới ánh nắng. Câu này ta mò trên baidu thấy một bạn giải nghĩa như vậy)

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ