Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó từ lúc sáng cho đến lúc mặt trời lặn, Bạch Ngọc Đường giục ngựa đi tới cổng thành phía tây của Giang Trữ phủ, nhìn thấy quan binh thủ thanh chia làm hai đội kiểm tra lục soát từng người đi qua cổng.

Bạch Ngọc Đường dừng ngựa lại, ngoắc một quan binh gần đó lại, lấy thẻ bài Tứ phẩm Ngự tiền hộ vệ ở thắt lưng ra giơ lên, hỏi: "Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

Người nọ vội vàng hành lễ, cung kính đáp: "Đại nhân, gần đây ở nơi này phát hiện ra di hoạ của phản tặc Tương Dương Vương, chúng tôi phụng hoàng mệnh đến đây để truy bắt tội phạm quan trọng!"

Chưa nghe hết câu trả lời, Bạch Ngọc Đường đã vội thu hồi thẻ bài, phi ngựa rời đi.

Lại nói, Bạch Ngọc Đường thật ra chỉ cần dụng khinh công mà bay về rượu phường Giang Trữ mà thôi

Hiện tại, nhìn lão nương của mình tình thần hãy còn sáng láng đang ngồi ngay ngắn trước mặt, Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới trấn trụ được, đầu rối như tơ vò mà hỏi thăm: "Nương, ngươi không phải đã bị bắt cóc rồi sao?"

Nhìn Bạch Ngọc Đường vẻ mặt đầy nghi hoặc, phong trần mệt mỏi, Giang Trữ bà bà quả nhiên muốn cười, lên tiếng trả lời: "Tiểu tử, trong thiên hạ này người có thể bắt cóc nương của ngươi, sợ là còn chưa sinh ra đời đó!"

Giang Trữ bà bà sĩ đưa tay vuốt ve khuôn mặt của Ngọc Đường, giáo huấn: "Nhìn ngươi xem! Bây giờ đã là quan Tứ phẩm rồi, vậy mà sao vẫn hấp tấp không biết nhẫn nhịn là thế nào?"

Ngọc Đường nóng nảy, "Nương! Lúc này còn nói chuyện này làm gì? Nhi tử cũng là lo lắng cho an toàn của người." Dứt lời, Bạch Ngọc Đường gục xuống, móng chuột giơ lên kéo kéo áo nương làm nũng: "Nương, ta khát, đói bụng, ta vừa khát vừa đói! Người thật là khiến cho con lo lắng muốn chết đi thôi!"

Giang Trữ thương tiếc liếc mắt trừng hắn một cái, cười nói: "Thôi được rồi, coi như tiểu tử nhà ngươi có lương tâm. May là chỗ này của nương bán rượu, lại đang đúng giờ cơm. Không thì dù ngươi có bạc cũng là phí công a." Nói rồi liền phân phó Bạch Hưng xuống dưới chuẩn bị thức ăn và rượu.

Thức ăn và rượu của Giang Trữ bà bà không nhữnng còn nóng sốt mà cũng rất ngon nữa. Vừa ăn vừa trò chuyện, Bạch Ngọc Đường mới biết là Giang Trữ bà bà mấy ngày trước đã xảo ngộ Thượng độc thư sinh Quý Cao.

Giang Trữ bà bà vốn là định hiệp trợ quan phủ giam giữ phản tặc, trong lúc giao tranh, Bạch Phúc không may mất mạng, nàng đành một mình đuổi thờ phút cuối lại để chính lão thất phu giảo hoạt đó chạy thoát, sau đó ngay lập trức trở về báo quan

Thấy nương không có việc gì, Bạch Ngọc Đường cũng không định dừng lại lâu hơn, sau khi ăn no liền sửa soạn tắm rửa một chút rồi từ biệt nương, cho ngựa chạy không ngừng nghỉ trở về thành Dương Châu.

Ngoài cửa sổ, đêm cũng đã khuya rồi. Ánh trăng băng lãnh nhẹ nhàng rọi xuống mặt đất, tâm tư Mẫn Tú Tú cũng không kiềm chế được mà lạnh run lên. Giờ này chắc là Bạch Ngọc Đường đã đến được Giang Trữ phủ lâu rồi. Cũng không biết là can nương nhà hắn hiện giờ ra sao rồi?

Triển Chiêu chậm rãi trở mình trên giường, trong lòng vẫn luôn lo lắng chuyện của Giang Ninh bà bà.

"Sao vậy, còn chưa ngủ?" Một giọng nói nhẹ nhàng hỏi hắn, Mẫn Tú Tú chậm rãi ngồi xuống chiếc ghế cao cạnh giường, cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi mồ hôi chảy trên trán hắn.

Triển Chiêu âm thầm tự trách mình, ít ra cũng nên giả vờ ngủ để đại tẩu có thể yên tâm mà sớm về phòng nghỉ ngơi. Chủ ý đã định, Triển Chiêu tận lực mỉm cười, thoạt nhìn trông có vẻ hảo, "Đại tẩu, đệ thật sự là không có việc gì. Người nên sớm về phòng nghỉ ngơi đi!"

Mẫn Tú Tú tuy rằng đa tâm, nhưng cũng đáp ứng. Nàng cũng biết là dù nàng ở lại thi Triển Chiêu cũng vô pháp nghỉ ngơi. Chỉ là, trước khi đi, nàng bắt Triển Chiêu uống một viên dược an thần thư hoãn, rồi gọi Nam Vũ đến cẩn thận dặn dò.

Nghe được thanh âm đại tẩu rời đi, Triển Chiêu rã rời cả người, dù sao tâm loạn như thế này thì cũng khó mà ngủ yên được.

Có lẽ là do sáng nay xúc động mãnh liệt ảnh hưởng đên thai khí, hôm nay thai phúc co thắt mạnh, vết thương thắt lưng cũng như đang sưng trướng lên, càng lúc càng trở nên khó chịu. Nhưng Triển Chiêu chỉ có thể nằm yên trên giường giãy dụa, chịu đựng cơn đau trong bụng.

Thời gian trôi qua dần mà đau đớn xem chừng như không hề có nửa phần yếu bớt mà càng thêm kịch liệt hơn. Triển Chiêu bỗng thấy lần này hình như không giống như những lần đau trước, trong lòng càng thêm lo lắng, bàn tay run lên phủ trên thai phúc càng lúc càng cường ngạnh . . . . . .

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ