Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm đó, thẳng đến giờ Thìn (khoảng 9h sáng), Triển Chiêu mới dần tỉnh dậy. Mở mắt ra, bốn phía đều rất tĩnh lặng. Chỉ có tiếng chim hót ríu rít thi thoảng truyền vào từ ngoài cửa sổ.

Thấy Triển Chiêu tỉnh, không đợi hắn mở miệng, Mẫn Tú Tú vội mở lời: "Triển đệ, tỉnh?"

Triển Chiêu mỉm cười: "Đại tẩu, ngươi sao lại tới đây?"

"Ta lo cho đệ nên đến xem thế nào! Ngày hôm nay cảm thấy như thế nào?" Mẫn Tú Tú một bên đứng dậy đến gần bên giường, một bên hỏi.

"Không có gì, cũng giống như mấy hôm trước, có chút đau nhức." Triển Chiêu nằm trên giường, tay phải nhẹ nhàng phủ lên trên thai phúc tròn vo, đáp lại.

"Vậy sao? Để ta kiểm tra một chút." Mẫn Tú Tú trước bắt mạch cho Triển Chiêu, sau đó thoát áo ngủ cùng lý y của Triển Chiêu ra, một bên nhẹ nhàng bấm mạch trên thai phúc, một bên nói với hắn: "Hài tử đã nhập bồn rồi, thai vị cũng đã thuận lại nhiều, mấy ngày nữa nhất định là không thể sơ sảy bất cứ việc gì vì bất cứ lúc nào hài tử cũng có thể sẽ chào đời."

Triển Chiêu mỉm cười gật đầu, tự mình cài vạt áo lại, vịn tay vào mép thành giường chậm rãi ngồi dậy, hỏi: "Đại tẩu, Ngọc Đường đâu rồi?" Triển Chiêu đã để ý thấy rằng con chuột kia hình như không có ở trong phòng.

"Lão ngũ a? Có việc phải ra ngoài rồi. Hắn dặn rằng ngươi phải hảo hảo mà chiếu cố bản thân mình."

Triển Chiêu nghe vậy chỉ gật đầu, nhưng lòng không khỏi lo lắng, âm thầm suy nghĩ, nhất định đã xảy ra đại sự gì rồi!

Đúng theo tính tình của Bạch Ngọc Đường, nếu không phải xảy ra chuyện gì nguy cấp, trong những lúc như thế này hắn quyết sẽ không rời đi mà không nói một lời nào như vậy.

Càng suy nghĩ càng thêm loạn trong lòng, Triển Chiêu cuống quít ngồi dậy, chẳng ngờ lại bị một trận choáng đầu. Vội vàng lấy tay chống xuống giường, ổn định tinh thần lại một chút, ngưng thần hỏi lại: "Đại tẩu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?"

Mẫn Tú Tú phát giác ra rằng hình như mình chắc đã lỡ lời lúc nào rồi, đành mạnh mẽ cười nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là phường rượu bên kia hình như gặp một chút phiền phức, Ngũ đệ lo lắng nên quay về liếc mắt qua mà thôi."

Triển Chiêu thần tình bình đạm, ánh mắt lưu chuyển: "Đại tẩu, đừng giấu diếm nữa, vô ích thôi, như vậy chỉ làm cho đệ càng thêm phỏng đoán lung tung."

Mẫn Tú Tú lắc đầu, vừa bất đắc dĩ vừa thương tiếc: "Triển đệ ~ không phải là tẩu tử có ý muốn giấu diếm. Chỉ là ~" Trầm ngâm trong chốc lát, Mẫn Tú Tú đành dứt khoát nói: "Kỳ thực, Giang Ninh phủ bên kia xác thực đã xảy ra chuyện. Đã chết một hạ nhân, Giang Trữ bà bà cũng không biết là do ai bắt đi mất"

Triển Chiêu ngưng thần nghi hoặc: "Thật sao? Bà bà bị người bắt cóc? Là ai có thể làm chuyện này?"

"Hiện tại mọi chuyện còn chưa rõ ràng. Vì thế, Ngọc Đường vừa mới chạy về Giang Trữ phủ rồi!"

Đôi mày hơi nhíu lại, Triển Chiêu chống tay xuống đệm dựa vào thành giường, trầm tư: "Kẻ nọ hành động như vậy là có ý gì đây?"

. . . . . .

Cuộc sống vừa mới bắt đầu yên bình giữa ngày xuân ấm áp tỏa nắng, lại bất chợt phảng phất khí lạnh thấm đẫm nhân tâm

.

.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#đammỹ