Chương 3: Tin ở mình, được không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cặp đôi mới của lớp đã trở thành tâm điểm nóng của lớp. Trong ba năm học, tôi có hai lần thu hút sự chú ý của lớp 12D4, lần đầu là khi tôi rơi vào hoảng loạn trong giờ kiểm tra đầu năm môn Sinh, và đây là lần thứ hai. Chà, tôi vốn đã ngờ ngợ được vụ ầm ĩ này từ trước, vì trước giờ Duy vốn hoà đồng có tiếng nhưng số lần cậu tương tác với tôi đếm trên đầu ngón tay, thêm nữa cậu đối xử với tôi chỉ như những người bạn xã giao khác, gần như là thờ ơ luôn.

Bạn cùng lớp không dám lại gần tôi vì tôi đã treo biển "Cấm làm phiền" trên người từ đầu năm học (phòng khi có người phát hiện ý định tự sát của tôi) nên họ vây lấy Duy hòng tra khảo cậu ấy về mối quan hệ không ai ngờ đến này. Hiếm khi tôi được chứng kiến khuôn mặt đỏ rực này của Duy, mặc dù lúc cậu tỏ tình thì mặt cậu vốn đã đỏ lắm rồi. Có lẽ cậu ngố đó cũng đã dự trù tình huống từ trước nên trả lời câu nào câu nấy cũng trôi chảy như không. Tài ăn nói của Duy đỉnh thế kia, vậy mà điểm môn Văn lúc nào cũng bình bình. Người gì đâu lạ lùng, càng tìm hiểu, càng nhận ra nhiều điều kỳ lạ và mâu thuẫn nhau tồn tại song hành trong cùng một thân xác.

- Mấy bạn cùng lớp thật là... Minh muốn nói vậy phải không?

Chợt giọng nói quen thuộc của Duy cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Cậu nằm dài trên bàn nối liền với ban công quán trà sữa, dáng vẻ ngái ngủ khiến tôi buồn ngủ lây. Tôi giả vờ nhảy mũi để ngáp một hơi thật dài, rồi đáp lại cậu:

- Mình không nói thế.


Và tôi lại cúi gầm, đối diện với miệng cốc trà sữa, cố gồng ra cái vẻ bình tĩnh nhưng thực chất nó trông gượng gạo và méo mó vô cùng. Không ngờ hẹn hò riêng lại khiến mình căng thẳng như thế này. Khó chịu quá! Hệt như có đờm trong cổ họng vậy! Thôi thì mình đã lỡ nhận lời rồi thì phải chịu vậy, có trách ai thì cũng chỉ tự trách mình ngu.

Duy nhìn tôi như thể muốn nhìn thấu sự bối rối tôi cố giấu đi, cười nắc nẻ trông vô cùng ngốc nghếch. Gương mặt sáng rỡ của kẻ ngốc giống như ánh tà dương vậy, tự nhiên và không hề gay gắt, khiến tôi liền vô thức đảo mắt đi. Bình thường Duy vẫn hay cười, chỉ là nụ cười này có gì đó khang khác so với mọi khi.

Cả hai tuy ngồi trên hai ghế sát bên nhưng lại cách nhau một khoảng vừa đủ cho người khác ngồi chen giữa. Tôi muốn nghĩ ra chủ đề gì đó đủ thú vị để xua tan bầu không khí buồn tẻ chán ngắt này lắm, và tôi thực lòng nghĩ câu hỏi này có thể làm được điều ấy chăng? Và lúc ấy, tôi chợt nhớ ra điều đã luôn vướng bận trong đầu, buột miệng hỏi:

- Có chuyện này mình tò mò. Cái năng lực của bạn hoạt động như thế nào? Có bị tạp âm tạp ảnh quấy nhiễu không?

Duy lắc đầu, đôi môi vẫn nở nụ cười thơ ngây:

- Không hề, chỉ khi nào mình nhìn thẳng vào mắt người khác thì mình mới đọc suy nghĩ được thôi.

- Nhìn như thế nào?

- Thế này này.

Duy đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, khoảng cách giữa hai đứa hẹp đến mức tờ giấy cũng chui không lọt. Thật sự khiến tôi giật cả mình đến bật ngửa vì hành động bất chợt đó! Và một lần nữa, nụ cười ngốc đó lại một lần nữa rạng rỡ trên đôi môi Duy, khiến tôi không thể giận cậu nổi. Hay là cậu biết tỏng tôi chưa từng hẹn hò nên lại càng khoái trêu tôi thêm nhỉ?

Tia nắng cuối chiều len lỏi vào trái tim, như vùi bàn tay ngập trong nước biển ấm áp của sáng ngày, khi mặt trời chưa lên. Khả năng tán tỉnh của Duy khiến tôi muốn phát điên lên được! Bình thường những người đi hẹn hò lần đầu đều mặt dày cỡ này sao? Thật khó tin...

Duy rụt người lại, nhẹ nhàng bảo:

- Cậu rất chủ động, nhưng là chủ động né tránh mình, dù chúng ta đang hẹn hò. Ngay cả trong suy nghĩ, cậu chỉ chăm chăm kiếm cớ giữ khoảng cách với mình.

Tôi có thể nhận ra hàm ý trách móc của Duy trong câu nói đó. Mà cậu nói đúng thật, và tôi chẳng có lời biện hộ nào cả. Người ta đi hẹn hò là để thân thiết với nhau hơn, và tôi đoán chắc cậu cũng muốn vậy, thế mà mọi thứ tôi làm lại trái ngược hoàn toàn với mục đích vốn dĩ. Tôi của bây giờ... trông như một đứa ngốc. Thế mà tôi vẫn cố gắng bào chữa cho mình:

- Do mình ngại thôi. Dù gì thì mình cũng chưa từng đi hẹn hò lần nào mà.

- Kể cả hồi cấp hai sao?

Tôi lắc đầu. Mấy điều nhỏ nhặt này chẳng đáng để giấu giếm.


Những hình ảnh tồi tệ đó lại thoáng hiện trong đầu tôi, nhưng tôi sớm gạt phắt chúng đi trong một nốt nhạc. Mỗi khi nghĩ về cái ngày xưa tệ hại ấy, tôi chỉ biết thở dài chứ chẳng thể làm gì hơn. Dường như Duy cũng thấy rồi, liền xòe bàn tay ra, đôi mắt nhìn trân trân như thể bàn tay ấy thèm khát được ngón tay ai kia đan vào. Dẫu vậy, tôi vẫn siết chặt ly trà sữa bằng cả hai tay. Những hình ảnh lờ mờ hiện lên trong đầu tôi là quá đủ để làm một cái cớ hợp tình hợp lý. Tôi

- Duy từng hẹn hò rồi mà đúng không? Khi hẹn hò thì mình hay làm gì?

- Thích gì làm nấy thôi.

- Nếu vậy thì mình lại không biết bắt đầu từ đâu trước.

Dù Duy có thể đọc được suy nghĩ của tôi, nhưng đôi mắt nâu long lanh, qua cặp chân mày chau nhẹ và quầng thâm hằn đậm nơi mi dưới kia dường như đang kể lại câu chuyện mà chính tôi còn chưa từng nghĩ đến. Duy vẫn để mở lòng bàn tay, những ngón tay khẽ cử động như muốn mời gọi tôi nắm vào.

- Minh đã hứa là sẽ tin mình mà, nhỉ?

Tôi gật đầu. Giọng nói của Duy vẫn hết sức dịu dàng:

- Thế thì để mình...

Tiếng thở dài trượt khỏi đôi môi, tôi chầm chậm đưa tay lên, nhìn chăm chăm vào bàn tay in bóng lên lòng bàn tay Duy. Không cách nào khiến tôi có thể thôi nghĩ về ngày ấy, về những cái chạm nhơ nhuốc khốn nạn khắp thân thể mình.

- Mình biết hết, Mình hiểu vì sao Minh lại do dự, nhưng mình đâu làm gì được đâu? Mình chờ bao lâu cũng được, nhưng Minh phải chủ động đặt niềm tin nơi mình. Chỉ có thế, cậu mới nắm tay mình được, nhé?

Tôi cuối cùng cũng có thể lấy hết can đảm chạm vào lòng bàn tay Duy, nhưng rồi cảm giác ớn lạnh buốt tủy và cơn buồn nôn cào xé cổ họng ập đến. Tâm trí tôi hóa thành một màu xám xịt, trông như chiếc ti vi cũ bị đứt cáp với âm thanh rè rẹt điếc tai. Duy thấy vậy, vội vàng nắm chặt bàn tay tôi rồi xoa lấy xoa để như muốn xua tan hết thảy mây mù vây lấy tâm trí mình.

"Có lẽ Duy không phải là kiểu bạn trai tồi." chắc là tiếng thở phào nhẹ nhõm nhất tôi từng cất ra.

Duy để lộ nét biểu cảm đau đáu, gằn giọng:

- Minh à, làm ơn nhắn tin cho mình nếu cậu lại nghĩ đến "chuyện đó". Nhé? Làm ơn đấy...

Tôi ỡm ờ rồi gục đầu lên bàn. Những hình ảnh xấu xí lại hiên ra trong đầu Minh tựa luồng chướng khí mịt mù. Duy vẫn chưa rời tay tôi lấy một giây, vẫn cố gắng hết sức để vỗ về. Đột nhiên giữa luồng chướng khí ấy lại xuất hiện một câu nói lặp đi lặp lại:

"Đừng đọc suy nghĩ của mình nữa."

Duy lặng người đi, dường như thấu hiểu tâm trạng của tôi, hiểu rằng cậu đã và đang xâm phạm chốn riêng tư của tôi. Nhưng đột nhiên, Duy buột miệng:

- Thật không công bằng.

- Công bằng gì cơ?

- Rằng chỉ có mình đọc được suy nghĩ của Minh.

Tôi cũng nghĩ giống Duy vậy, thật không công bằng chút nào. Tôi cũng muốn đọc được suy nghĩ của người khác, tôi cũng muốn biết khi nào là thời điểm đúng hay ai là người thích để mở lòng. Không ai muốn trao đi tấm chân tình để rồi nhận lại toàn trái đắng cả. Tôi có thể cảm thấy hàng mi mắt của mình đang hơi cụp xuống, và giọng nói trầm thấp thoáng buồn:

- Vậy thì rõ ràng là Duy hời hơn rồi, còn muốn gì nữa?

Chợt Duy nâng bàn tay đang nắm chặt tay tôi lên ngang tầm mắt cả hai, biểu cảm lẫn giọng nói đều toát lên vẻ ân cần lẫn đáng tin:


- Mình muốn Minh cũng đọc được suy nghĩ của tớ, để cậu biết tớ thích cậu đến nhường nào.

Cơn gió thổi tung mái tóc ngắn của Duy, xoay mình cùng áng mây vần vũ ánh hồng cam ráng chiều, hướng về vầng dương đã nấp mình dưới đường chân trời. Ráng chiều nhuộm hồng đôi gò má chơm chớm ửng màu tình yêu non trẻ và cả trái tim người cô độc giữa rừng hoang đêm tối, như ánh dương tà len lỏi qua tán lá hàng cây. Cảm giác ấy như ánh sao rực sáng nơi xa xa hầm tối, khỏa lấp bóng tối trong khoảnh khắc ngắn ngủi rồi tắt lịm. Đột nhiên tôi mở lời dù chính tôi cũng không hiểu mình đang nói cái gì:

- Duy có biết cụm "in someone's element" nghĩa là gì không?

Dĩ nhiên là Duy sẽ lắc đầu, đúng là một chữ tiếng Anh bẻ đôi cậu cũng không hiểu. Minh nói tiếp:

- Dịch nôm na là "trong môi trường tự nhiên", nơi một người có thể sống thật với bản chất của họ. Nhưng mình mà sống thật thì mọi người sợ chạy mất dép mất thôi!

Điệu cười khúc khích nhưng lạnh lùng, đượm buồn tan biến vào áng mây vần vũ trên cao. Tầm này thì không ai về nhà được nữa rồi vì đôi ba phút nữa thôi là mưa sẽ dội xuống nơi này như gáo nước lạnh ông trời dội vào những trái tim mới chớm lửa tình.


- Vậy thì Duy sẽ là môi trường tự nhiên của Minh.

Gương mặt Duy từ hơi ửng hồng bỗng chốc hóa đỏ sau câu nói đáng xấu hổ đó. Minh đơ ra trong giây phút rồi đỏ mặt lây, nhưng nụ cười vang giòn giã đầy bất ngờ đó lại không giống nụ cười của một người đang bối rối chút nào cả. Tâm trí tôi dường như đang bừng màu nắng tựa vầng hào quang sưởi ấm đôi mắt lẫn tâm hồn Duy. Duy bây giờ trông dễ thương đến mức tôi chỉ muốn trêu cậu thêm, nhưng thôi, bằng này là quá đủ cho ngày đầu tiên hẹn hò rồi.

- Tớ cảm ơn Minh. Buổi hẹn vui lắm.

Màn mưa xám xịt trút xuống bầu không gian, ấy vậy mà lửa tình non trẻ dưới cơn mưa này lại âm ỉ mãi không tắt. Duy thấy trời mưa nặng hạt, bèn ngỏ ý hỏi tôi ở lại thêm lát nữa. Vì không đem theo áo mưa nên tôi cũng đồng ý. "Phí hẹn hò" theo như thỏa thuận của hai đứa là chia sẻ playlist nhạc. Sau hôm nay, playlist của Duy có thêm vài ba album soundtrack của game và tôi giắt túi cơ số bản nhạc của Dvorák, Shostakovịc và Ysaÿe. Tối đó, những bản nhạc Duy gửi cho hòa cùng tiếng mưa rơi nặng hạt réo rắt bên tai cả đêm, biến căn phòng vốn lúc nào cũng tối tăm tràn ngập âm sắc. Có lẽ người đời nói đúng, những điều nhỏ nhặt mà mới mẻ có thể giúp ta rời xa khỏi những tiêu cực bên đời một chút.

"Tiêu cực... Mình tiêu cực như thế này từ khi nào nhỉ?"

Sau vụ việc thảm khốc đó, nhiều người khen mình mạnh mẽ và kiên cường, chỉ có mình mới cảm thấy bản thân càng lúc càng lún sâu vào sự tiêu cực. Nó như trò xếp bài Solitaire vậy, nhìn thì dễ chơi nhưng càng chơi càng thấy bế tắc và sau cùng là không còn đi được nước bài nào nữa. Những lúc như thế này, tôi chỉ có diễn đàn "Thiên Đàng" để cầu cứu như mọi khi. Năm phút sau khi đăng bài viết, mục bình luận tràn ngập vô vàn câu chữ của những con người xa lạ, hầu hết đều lặp đi lặp lại vài mẫu văn quen thuộc.

"Hắn ta là kẻ ngáng đường bạn đến vòng tay của Chúa."

"Bạn là người đặt mua phương pháp A đúng không? Bạn vẫn chưa làm à?"


"Bạn trai cậu lẽ ra phải ủng hộ cậu tự sát mới phải! Đồ khốn tồi tệ!"

"Có phải người tìm phương pháp A hồi ba năm trước không? Đồ hèn nhát nhà mày vẫn chưa lên xe GioCampa* à?"


*Ám chỉ đến hai nhân vật chính Giovanni và Campanella trong tác phẩm "Chuyến tàu đêm trên dải Ngân hà" của Miyazawa Kenji. Trong tác phẩm, đoàn tàu sẽ đưa tiễn linh hồn người đã khuất đến nơi họ cần đến.

"..."

Con lăn chuột xoay vòng, phát ra âm thanh sột xoẹt quen tai. Những lời như thế này, dẫu ban đầu vẫn còn mới mẻ lắm nhưng sau vài năm thì tôi đã đọc muốn mòn con mắt rồi. Tay gõ vài chữ, rồi xoá, rồi gõ, rồi tiếp tục xoá. Ai nỡ lòng nào gia đình nhỏ ấm cúng và tràn ngập tiếng nói cười này, bây giờ lại có cả Duy nữa chứ? Nhưng hà cớ vì sao mình không muốn sống tiếp nữa?

Tôi gục đầu lên bàn, nước mắt chẳng buồn rơi nữa vì nó đã cạn tự kiếp nào rồi.

"Mình đúng là một đứa hà bá âm binh..."

Một lần nữa, âm báo tin nhắn messenger lại cắt ngang mạch suy nghĩ của Minh. Lần này là tin nhắn của Mẫn, dòng tin sặc mùi hờn dỗi trẻ con lẫn cục súc như Mẫn của ngày thường.

"Mắc gì bơ em mấy ngày nay thế? Có bồ quên bạn à?"

Tôi buột miệng phì cười, nhắn lại đôi ba dòng cho Mẫn, kể về buổi hẹn hò, bông đùa về mấy câu sến rện Duy nói và nhiều thứ khác. Chúng tôi nhắn tin với nhau một hồi, nhận ra trời đã khuya từ lâu nên Mẫn gác lại buổi chuyện trò bằng tin nhắn tạm biệt. Khi tôi chuẩn bị cuộn mình vào trong chăn thì lại có thông báo tin nhắn đến, khi kiểm tra điện thoại thì nhận ra tin nhắn đó là của Duy gửi đến.

"Nhạc mình gửi nghe có hợp tai cậu không?"

"Mình nghe rồi. Khác xa với những gì mình nghĩ về nhạc cổ điển."

"Nhỉ? Đâu phải nhạc cổ điển nào cũng thư giãn đúng không? Mình cũng nghe mấy bản OST Minh gửi rồi. Đúng chuẩn gu của Minh hết."


"Vậy à. Chắc bây giờ Shostakovich là soạn giả yêu thích mới của mình rồi."

Chợt nhận ra khóe môi mình đã cong lên trong vô thức. Đã lâu lắm rồi tôi mới cười như thế này khi ở một mình. Cảm giác như có làn khói từ bếp thịt nướng thổi qua người, mang lại cái nóng bất chợt lên làn da ướt đẫm vì mưa.

Đèn đường hắt qua ô cửa nhỏ, rọi ánh sáng mờ vào trong căn phòng tối tăm. Mưa vẫn rơi hoài không ngớt bên ngưỡng cửa sổ không soi bóng người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro