Chương 2: Lẩn khuất sau ánh dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Minh muốn chết?

Một câu hỏi gây sốc, nhưng tôi đã nghe đến nhàm tai. Tôi gật đầu xác nhận, vì... sao lại không nhỉ? Duy sốc là chuyện dễ hiểu, ai cũng đều phản ứng như nhau cả. Chẳng qua là ngày nào "được" nghe hỏi câu này, ham muốn đi chết trong tôi lại lớn lên một chút.

Câu hỏi đó dường như vừa gợi lại một đoạn ký ức tôi cất trong ngăn tủ khoá bảy lớp, dặn lòng không bao giờ mở ra. Dẫu vậy, nó luôn biết cách lần mò qua ổ khoá để chui ra ngoài. Hàng loạt hình ảnh ùa khỏi nơi cất giấu bí mật ấy, tràn ngập trong tâm trí tôi. Dù chúng có kinh dị và ám ảnh đến mức nào, chúng đều chỉ có hai màu đen trắng. Dẫu âm thanh có đớn lòng, thảm thiết muốn xé toạc tâm cam như thế nào, trong trí nhớ của tôi chỉ mãi vang lên những âm vọng mờ căm. Thế nhưng những bàn tay vây kín đôi mắt tôi khi ấy, tôi làm sao mà quên được?

Nhìn vào biểu cảm trên gương mặt Duy thay đổi từ kinh hãi đến đớn lòng một cách chóng vánh, tôi có thể đoán rằng cậu đã nhìn thấu hết thảy. Đôi mắt đen láy kia lại cụp xuống, hàm răng nghiến nhẹ. Càng nghĩ, tôi dường như càng có thể nếm lại vị tanh tưởi trên vòm họng khi ấy.

- Đừng... đừng nghĩ gì nữa cả!

Duy chợt hét toáng lên khiến mạch suy nghĩ trong đầu bị gián đoạn. Trông cậu như muốn nôn đến nơi, mặt mày tái mét còn mắt thì ngấn lệ. Nếu giả thuyết của tôi chính xác, thì...

- Cậu đọc được suy nghĩ của người khác, đúng chứ?

Duy gật đầu lia lịa, thổn thức:

- Rõ ràng cậu... cậu không giống người muốn chết chút nào, vậy mà... sao vậy...?

Nghe xong, tôi chỉ muốn hỏi Duy vì sao cậu có thể hỏi câu đó được. Hay cái nhãn cậu dán cho "người muốn tự tử" đều trang điểm nhợt nhạt, thân thể gầy gò hốc hác và đôi mắt bơ phờ như trên phim truyện? Tôi muốn tát Duy một cái cho tỉnh người ra lắm, nhưng dấu tay đã hằn in trên má rồi thì không bao giờ tan được, hậu quả nặng nề thế nào thì ai cũng biết thừa cả rồi.

- Minh...? Nói gì đi... Minh ơi?

Giọng nói của Duy kéo tôi trở về thực tại. Câu từ rời rạc như những mảnh gương vỡ rải rác dưới nền đất, dù cố ráp lại đi chăng nữa thì nó vẫn chằng chịt những vết nứt dị dạng và không còn có thể soi được bóng ai toàn vẹn.

Đến lúc tôi phải kéo ngược cậu ấy về với hiện thực rồi.

- Nào, Duy, bạn tỉnh lại đi.

Tôi vỗ vai Duy, mỉm cười trấn an cậu:

- Duy đoán đúng rồi đấy, mình muốn chết. Và đừng hỏi mình rằng mình còn lưu luyến gì không, bởi mình không có.

Đôi đồng tử của Duy co giật liên hồi, hàm răng nghiến chặt, im lìm. Khoảng lặng bao trùm không gian, kéo dài đằng đẵng đến thiên thu. Tôi không thể lựa lời thế nào cho phải, nên chỉ biết cười, chỉ có thể cười mà thôi:

- Lần sau, đừng tự tiện đọc suy nghĩ của người khác nữa, nhé!

Giây phút tôi chuẩn bị rời đi, Duy nắm chặt tay tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi bản năng che mờ lý trí. Chợt nước mắt Duy rơi lã chã giữa vòng lặp của những mâu thuẫn trong cậu. Tôi không biết mình cần hay nên làm gì. Chút lý trí còn sót lại trong tôi chết chìm trong bể nước đặc quánh im lìm dù ngoài kia bão tố dậy sóng, và lúc ấy, câu nói của cậu khiến tôi giật mình, không rõ nguyên do là gì.

- Tớ thích Minh.

Tôi sững người. Trần đời chưa từng có người tỏ tình với tôi, huống chi là tỏ tình sau khi người ta nhận ra mình muốn chết. Tim tôi hẫng đi một nhịp, gần như chết lặng trước lời thú nhận đột ngột này. Cậu nói tiếp, giọng nghẹn ngào như sắp khóc:

- Bây giờ không phải là lúc thích hợp, đúng, vì chẳng ai lại tỏ tình sau khi biết người mình thích muốn chết cả, trừ khi họ muốn níu giữ người mình yêu bằng sự thật rằng vẫn có một người coi trọng sự tồn tại của người ấy, quan tâm người ấy bằng cả tấm lòng. Tớ muốn Minh biết rằng cậu không đơn độc, rằng vẫn có người muốn yêu thương cậu. Lâu nay tớ đã phớt lờ tiếng lòng quá lâu, bây giờ chẳng còn lúc nào để suy tính hay hối hận nữa rồi. Không ai bảo Minh phải quên câu tỏ tình ấy đi hay vờ như ngày hôm nay chưa từng tồn tại, vì mình không muốn chối bỏ sự thật rằng mình thích Minh rất nhiều.

Nghe thế, tôi càng ngạc nhiên thêm:

- Duy... Duy cứ đùa...

- Không ai đùa đâu Minh à. Bây giờ... ý cậu sao?

Bây giờ, tôi có muốn từ chối Duy đi nữa thì cũng không nỡ. Cứ nhìn Duy đi mà xem? Cậu khóc đỏ hoe cả mắt rồi, ai nỡ lòng nào bỏ rơi chứ! Nhưng tôi đâu có thích Duy đâu, sao dám nhận lời tỏ tình đây?

Những câu trả lời tiềm năng lũ lượt lướt qua đầu tôi nhưng tôi không thể lựa ra lời hồi đáp phù hợp. Xét về lý, tôi không xem Duy là gì hơn bạn cùng lớp, vả lại nếu tôi đồng ý thì cứ như có thêm một cái tạ cùm chân, cản bước tôi trên hành trình về với vòng tay của đấng cứu thế.

[Từ chối là lựa chọn đúng đắn nhất rồi.]

Tôi chưa kịp trả lời thì cậu nói tiếp, không chút ngại ngùng:

- Mình biết Minh không thích tớ, nhưng từ giờ tớ và cậu làm bạn được không?

Duy đọc vị tôi như đọc sách thiếu nhi, và tôi ghét bị đọc vị, bị thao túng và bị bất kỳ ai nắm rõ con người thật của mình trong lòng bàn tay. Bao nhiêu người đã lợi dụng sự yếu đuối của tôi để làm điều trái quấy, tôi không nhớ rõ cũng chẳng đếm xuể nữa, chỉ nhớ rằng không một ai trong số chúng phải trả giá, và tôi chẳng nhận lại được gì ngoài vài ba câu xin lỗi suông.

Bỗng nước mắt Duy tràn khắp mặt mũi, thấm đẫm bờ vai gầy bị cậu ghì chặt. Câu xin lỗi cứ vậy lặp đi lặp lại nơi đầu môi Duy, như ngọn gió thổi hết đợt này đến đợt khác, lướt mình qua ban trưa vàng rực màu nắng. Tôi không hiểu vì sao cậu lại bật khóc như thế, và tôi ước gì mình có thể hiểu được phân nửa suy nghĩ của cậu. Dẫu lời tôi sắp nói có thể khiến cậu đau lòng, nhưng tôi vẫn buộc phải làm vậy, vì chính mình và cả vì cậu nữa:

- Bạn đã biết hết rồi, chắc là bạn đâu còn thích mình nổi nữa đâu đúng không?

Chỉ cần một câu nói thôi cũng đủ để trái tim Duy như bị chém làm đôi bởi một cây kiếm cùn, lưỡi kiếm cứa vào từng đoạn da thịt cho nát bấy với rỉ máu, còn nụ cười ngự trên môi Minh chính là nhát chém kết liễu.

Duy càng ghì chặt tôi, nức nở:

- Tớ vẫn thích cậu... Minh à... tớ không thể ngừng thích Minh được...

Tôi ngạc nhiên:

- Bạn nói thật hả?

Duy gật đầu lia lịa, giọng vẫn còn nghẹn ngào và đôi hàng mi còn giàn giụa nước mắt.

Cảm giác tội lỗi khiến không đành lòng từ chối Duy, nói đúng hơn là không dám, nhưng lại càng không nỡ để cậu hẹn hò với người sắp chết nội trong năm sau. Duy thủ thỉ:

- Cậu không thích tớ cũng được, nhưng đừng xa lánh tớ được không?

Suy nghĩ loạn xạ đến nỗi có lẽ Duy không tài nào bắt kịp. Đoạn, tôi đành thở dài, khẽ gật đầu, chỉ bởi vì cậu đã biết hết nhưng vẫn nài nỉ tôi hẹn hò:

- Vậy thì mình đồng ý. Nhưng chỉ một năm thôi.

- Minh nói gì cơ?

- Không phải Duy muốn mình làm bạn gái của bạn à? Một năm, mình cho bạn bằng ấy thời gian. Nói cho Duy biết mình chưa hề thích bạn đâu đấy!

Những giọt nước mắt nhẹ nhõm cứ lũ lượt rơi tràn mi mắt Duy, không sao dừng lại được. Dẫu chỉ có một tuần để yêu, nhưng từng ấy thời gian còn hơn là chẳng là gì của nhau. Duy ôm chầm tôi, nức nở:

- Không sao đâu, cảm ơn Minh... Mình hứa sẽ đối xử với cậu thật tốt...

Tôi đưa tay vỗ về Duy, cái vỗ chẳng mang ý nghĩa gì đặc biệt. Dẫu biết tôi chỉ thương hại cậu, nhưng tôi không ghét bỏ cảm giác được vỗ về như thế này nổi. Lồng ngực ấm áp chiếm trọn tầm nhìn trong đôi mắt tôi, còn trái tim đập rộn của Duy chỉ cách trái tim tôi mỗi làn da ngực và hai khung xương sườn. Tôi chợt nhớ ra sự thật rằng mình chưa từng hẹn hò với ai, thủ thỉ:

- Mình phải làm gì khi hẹn hò với người ta?

- Tớ không biết. Nhưng mà Minh hứa rằng Minh sẽ tin tưởng tớ đi.

Tôi lưỡng lự một lúc rồi buông thõng một cánh tay, bắt chéo sau lưng, siết bàn tay thành hình nắm đấm. Câu "Đồng ý." vang lên rồi bị gió mạnh cuốn trôi đi cùng mớ lá từng vắt vẻo trên giàn hoa giấy lẫn đụn lá im lìm trên tấm thảm đất dày.

Chợt, tôi sực nhớ Duy rất tệ môn tiếng Anh, nếu như nghĩ bằng tiếng Việt sẽ bị Duy đọc vị thì thử nghĩ bằng tiếng Anh thử xem kết quả sẽ ra sao. Tôi chầm chậm ngẩng đầu nhìn thẳng vào ắt Duy, nghĩ thầm:

[Then you shall witness my death in the most heartbreaking way possible with your very eyes.](Rồi cậu sẽ được tận mắt chứng kiến cái chết của tôi theo cách đau đớn nhất có thể.)

Điệu bộ của Duy chứng tỏ nghe thấy giọng của tôi, nhưng nửa chữ tiếng Anh bẻ đôi cậu cũng không hiểu. Tuy có thể coi đây là một cách lách luật hệ thống, nhưng chỉ suy nghĩ bằng mỗi tiếng Anh rất mệt mỏi, nếu lỡ để cậu nhìn thấu thì ai mà biết được sau này?

Tôi và cậu chào nhau lần cuối rồi người đi đôi bước, chẳng ai hay biết ngày mai mình sẽ làm gì tiếp theo.

***

Sau cùng, nhà vẫn là nơi để về, tôi vẫn có một gia đình để yêu thương dù cả ngày tôi chỉ muốn chết đi. Mỗi ngày được chào ba mẹ một tiếng sau cả ngày đi học âu là điều hiếm hoi có thể vớt vát được ngày đầy hỗn loạn, và cả cuộc đời thảm hại này nữa.

- Thưa ba má con mới về!

Câu chào giòn tan vang đến tận bếp trong nhà và ra ngoài đầu ngõ nhỏ. Mẹ cười đáp lại tôi như mọi khi, không hề thắc mắc gì về việc tôi về nhà trễ hơn mọi khi gần nửa tiếng và không hề báo cả nhà trước một tiếng. Linh tính mách bảo tôi rằng mình không nên hỏi gì hơn.

- Bé Mẫn nó qua đây lấy cà mèn rồi. Bữa nay nó đi đâu á?

- Con chịu. Nó không nói gì hết.

Hay sao giờ cơm cũng vừa đến, cả nhà ngồi lại với nhau mà ăn một bữa thật vui vẻ như mọi ngày, và không lần nào chuyện kể ngô nghê của bé Mít học mẫu giáo chẳng khiến mọi người cười nắc nẻ cả. Chợt, mẹ khều tôi rồi lên tiếng:

- Minh nè, mẹ vừa kiếm được một mối cho con rồi. Anh này hiền lắm, gia cảnh không tệ, con nương vào đó chắc đời con sẽ đỡ hơn nhiều phần.

Tôi bĩu môi nhưng khoé miệng vẫn cong lên thành nét cười, tay gắp cái đùi gà to nhất vào chén của bé Mít và lắc đầu khẽ:

- Dạ thôi, con mới có bạn trai rồi.

Cả nhà đều trố mắt ngạc nhiên khi nghe được tin động trời. Bố thậm chí còn đánh rơi cả đũa khi vừa hay biết con gái mình đã có người thương. Mẹ sốt sắng:

- Con có hồi nào hay vậy? Sao mẹ không biết?

- Mới hôm nay thôi ạ. Con không nỡ từ chối bản (bạn ấy).

- Không nỡ à... Vậy cũng được. Con có chỗ dựa là mừng rồi! - Mẹ vỗ vai tôi cái chách. - Nhớ hôm nào dắt bản về cho mẹ với ông bô (bố) coi mắt nghen!

Nghe lời dặn của mẹ gật đầu, xin phép mọi người một câu rồi gác đũa lên chiếc bát con sạch bóng, lủi thật nhanh vào phòng và khóa chặt cửa. Chốt cửa kêu lên một tiếng rồi im lìm. Trước mặt với khung cửa sổ họa cảnh chiều tối dần buông. Cả khoảng trời nhuốm sắc đỏ cam, sắc màu rực rỡ trông đầy sức mạnh, chẳng ngại xung đột nhau chan chát. Cảnh vật trước mắt tôi thật rực rỡ, giống như một ngôi sao nổ tung và bùng cháy trong khoảnh khắc cuối cùng trong đời trước khi trở về với thể nguyên sơ của nó: bụi.

Hoàng hôn đẹp là thế, nhưng nó mới lại là thứ hút lấy đôi mắt tôi.

Thi thoảng, nó khoác lên mình cái áo choàng đen có cái chóp kì lạ cao đến mức chạm được tận trần nhà, chẳng biết đó là mốt hay nó chỉ có độc cái áo đó để mặc. Mặt nó sâu hoắm, không thấy nổi hình dạng ngũ quan, chỉ thấy được mỗi cái miệng to bằng đầu người. Nó đứng đực ở đó, chờ mỗi nụ hôn của tôi chạm vào, để nó được đà nuốt chửng tôi bằng cái miệng ngoác to như cá ngão đấy. Ấy vậy mà cái khuôn miệng khổng lồ đó, kì lạ thay lại quyến rũ tôi theo một cách mà không ai diễn tả được. Tôi dạo này muốn hôn nó lắm, nhưng bây giờ không phải lúc.

Tôi xé tờ lịch rồi ghim vào xấp lịch cũ dày cộm, nhìn mà chẳng buồn đếm bao nhiêu ngày trôi qua kể từ ngày hôm đó nữa. Do dự nhiều cũng không có ích nữa, chắc là đã đến lúc tôi phải chia tay nó thật rồi. Tôi kéo cái chóp kia xuống để thân người nó ngã sụp, nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Nó bị tôi trói chặt lại rồi nhốt vào trong ngăn tủ dưới cùng. 

Đằng nào ngày mai nó lại chẳng đứng ngay cửa kia?

Tôi chợt thấy một lá thư nặc danh chỗ tôi nhốt nó lại. Phong thư mỏng dán kín kẽ trong hộc bàn đựng đầy những lời viết từ mấy ngày trước. Tôi không cần đọc lại cũng nhớ rõ từng câu chữ hèn mọn, đáng khinh mình viết trong một đêm để bản năng che mờ khát vọng sống, câu chữ của một đứa mất trí. Tôi nhìn nó một hồi rồi thở dài, cất nó vào trong hộc bàn, vót nhọn đầu chì rồi hơ lên lửa. Làm thế có được gì không thì không biết, nhưng tôi thích nhìn đầu bút chì cháy xém vương mùi khói, thả thần trí vào làn khói bay bay trong phòng.

Điện thoại tôi rung lên. Là thông báo tin nhắn của Duy. Phải rồi, phần hướng ngoại trong tôi đã kết bạn facebook với tất cả mọi người trong lớp và Duy không phải là ngoại lệ. Và từ giờ tôi sẽ phải gọi cậu ấy là bạn trai mình.

"Từ khoảng cách này thì mình không đọc được suy nghĩ của Minh nữa, nên nếu Minh có tâm sự gì thì nhắn cho mình. Giờ mình là bạn trai của Minh rồi, chí ít thì nên để mình chăm sóc cho cậu nhé. Mai gặp."

Có mỗi hai chữ "Mai gặp" thôi mà lòng tôi quặn thắt trong đau đớn. Không đau làm sao được khi tôi biết mình chẳng còn bao nhiêu cái "ngày mai" nữa. Cái thân tàn này sắp quá hạn sử dụng thật rồi...

Bây giờ tôi lại phải gánh thêm một sợi thừng ràng buộc mình với con người giả tạo này. Nếu tôi không nhận lời hẹn hò, liệu mọi chuyện có khác đi không, hay tôi sẽ chết chìm nhanh hơn?

- Mình phải làm gì đây...?

Tôi vùi mặt mình vào gối, mặc kệ khoảng không tối tăm và im lìm bóp nghẹt cổ tôi và bóng hoàng hôn hằn in lên mảng tường trắng đã sắp sửa tàn. Thế mà chuyện chia tay, muốn nghĩ còn không dám nghĩ.

Những lúc như thế này, diễn đàn "Thiên đường" là nơi tốt nhất để trút bầu tâm sự. Mẫn còn không dám nghe những lời này thì ai mà chịu nghe nữa, còn Duy thì không bao giờ ủng hộ hành trình của tôi. Không ngoài dự đoán, phần bình luận tràn ngập những lời chửi rủa thậm tệ, thúc giục tôi nhanh chóng đến điểm cuối hành trình nhanh hơn. Thế nhưng quyển "Phương pháp A" tôi mua vẫn chưa được giao về dù cho đã hai tháng trôi qua tính từ lúc tôi đặt mua sách đến nay. Admin thừa biết tôi muốn tránh gây hệ luỵ đến mọi người nhiều nhất có thể, nên đã đích thân lựa cho tôi phương pháp giúp tôi ra đi lặng lẽ nhất như chưa từng tồn tại trên đời. Mà khỉ thật đấy, càng đi trên con đường này, chẳng hiểu tại sao tôi càng thấy hối hận và muốn dừng lại, nhưng tôi còn mặt mũi nào để lượm nhặt những thứ mình đã buông bỏ nữa? Mọi người đã giúp đỡ tôi trên hành trình về với đấng cứu thế nhiều đến nhường này rồi, tôi nào dám phủi sạch công sức của họ như không?

Tôi tắt laptop, đọc lại tin nhắn Duy gửi. Trong mắt tôi, cậu từng là một người không đáng tin, nhưng giờ cậu lại giống một kẻ cố chấp bướng bỉnh có thể lôi kéo người khác cược mọi thứ vào, thật kì lạ.

- Mặc kệ đi, dù gì thì mình vẫn sẽ đến đích, dù có ai ngáng đường đi nữa.

À thì, tôi không biết đích đến của mình có hình thù gì cho lắm đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro