Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có một vấn đề gọi là: bạn có từng, tại sao liều mạng chưa?

Vấn đề này, Thương Cửu Mân sẽ trả lời: có.

Câu trả lời chắc nịch với đôi mắt ngấn lệ và hai má đỏ ửng.

Khi tiếp nhận phỏng vấn, 'tiên hạc' đang đứng bằng một chân trong tuyết, bị kẹt sâu bên vệ đường, cố thế nào cũng không kéo ra được. Khi thấy một người bán hàng rong đi qua, bèn lịch sự và vô cùng phong độ mượn chiếc loa dùng một lát, vặn âm lượng đến mức tối đa, rồi hét lên câu sau "Tên đời hai chết tiệt, tên nhóc nhà ngươi làm ta mắc kẹt ở đây rồi bỏ chạy, có tin ta về mách với mẫu thân, mau cút lại đây cho anh mày đây aaaaaa—"

Âm lượng lớn đến nỗi hầu như tất cả mọi người trên phố lúc đó đều dừng việc đang làm rồi nhìn sang — cả con quạ trên cây cũng giật mình bay lên, vỗ cánh mắng mấy câu lại đáp xuống.

Vậy, câu chuyện rốt cuộc là thế nào?

Nguyên nhân bắt đầu là do đời hai cuối cùng cũng vào 'trường mầm non', Tiêu Dao Tông hiếm khi giao bài tập về nhà, cần phụ huynh trong nhà cùng hoàn thành bài tập.

Không may là Minh Dạ và Sơ Mặc đều đang bận 'bế quan', một giọng nói khàn khàn lười biếng xuyên qua lớp lớp màn che truyền đến, nhất thời không phân biệt được là ai, nhưng ý thì rất rõ ràng — tìm ca ca cùng làm đi, cha mẹ bận lắm, không rảnh.

Còn lão đại Đàm Đài Tẫn gần đây nhận được thư giới thiệu đến sông Mặc nghiên cứu chuyên sâu, đang bận viết luận văn tốt nghiệp — 《Luận về tính khả thi của nghĩa địa làm tín vật định tình》, còn đóng sầm cửa phòng lại, hùng hồn viết bài luận, quá mức bận rộn.

Thế nên nhất thời, trong cả cung Ngọc Khuynh rộng lớn, chỉ còn lại đời hai đối mặt với Thương Cửu Mân cao đến eo.

"Ta đi hỏi con lừa của mẫu thân ..."

Đàm Đài Tẫn Tẫn cầm tờ giấy cần chữ ký của phụ huynh, tự động bỏ qua lựa chọn lão tam, đang định rời đi thì bị đứa trẻ nắm lấy góc tay áo, ngẩng khuôn mặt tươi cười chủ động hỏi "Đệ giúp huynh nhé?"

Đời hai mặt không đổi sắc ngồi xổm xuống, ngang tầm mắt với đệ đệ, giơ tờ giấy mỏng in mấy chữ to, chỉ chỉ đọc "Nào, đọc theo ta, phụ huynh."

Thương Cửu Mân đẩy tay hắn ra, cãi lại "Nhưng con lừa đó thành tiên cũng chỉ mới mấy ngàn năm, hơn huynh cũng chỉ vài trăm tuổi."

Sau đó cười ranh mãnh nói "Tóm lại chỉ cần lớn hơn huynh là được rồi? Tuy đệ bị phụ thân giáng xuống làm đệ đệ của huynh, nhưng trên thực tế, so từ tuổi tác thì đệ lớn hơn huynh rất nhiều."

Thấy đời hai không động lòng, tiếp tục thúc giục "Chẳng qua là hoàn thành bài tập về nhà, con nhà người ta có phụ huynh làm cùng, bé hai nhà ta không phải giỏi hơn rất nhiều sao? Đứa trẻ khác có, huynh cũng phải có, đây là giới hạn của nhà chúng ta."

Quả nhiên dọn cả nhà ra nói, lão nhị dễ nói chuyện hơn nhiều.

Hắn nhỏ tuổi, cũng vì cao bằng đại ca mà nghiễm nhiên được liệt vào hàng 'ca ca', suy nghĩ một chút rồi đồng ý "Được, vậy đệ muốn sao?"

Thương Cửu Mân cuối cùng cũng đạt được mục đích, vội ngẩng cao đầu yêu cầu "Ở nơi người nhà chúng ta không thấy, đệ phải gọi ta là ca ca!"

Đời hai không do dự, tức thì đồng ý, khiến đứa 'út' trong nhà mừng rỡ "Được rồi, ca, chúng ta đi thôi."

Bài tập về nhà làm cùng phụ huynh rất đơn giản, đến nhân gian du ngoạn một ngày, rồi về viết nhật ký.

Thương Cửu Mân rất có ý thức tự giác làm ca ca, nắm tay Đàm Đài Tẫn Tẫn chạy trên phố, hễ gặp món gì ngon, thứ gì vui thì vô cùng hào phóng mua hết cho "đệ đệ" mới nhận, hoàn toàn không tiếc thương cho chiếc túi nhỏ của mình.

Nhân gian lúc này đang là mùa đông, khoai lang nướng nóng hổi, kẹo hồ lô chua ngọt, trẻ con thích chơi xoay bông vụ, kéo xe trượt tuyết, những thứ đẹp đẽ có thể nghĩ đến vào mùa đông, Thương Cửu Mân cho đời hai trải nghiệm hết một lượt.

Hai huynh đệ toát mồ hôi trong trận ném tuyết, cười sảng khoái nằm dài trên mặt băng lạnh sau vô số cú trượt ngã.

Đàm Đài Tẫn Tẫn tu thành thể xác của Ma thần, thấy 'khói' trên đầu cái bóng trong mùa đông lạnh giá, thấy sương trên lông mi nhưng không thấy lạnh nữa, ăn thử 'kem', vào bụng thì lạnh nhưng dư vị ngọt ngào vô tận ...

Mọi thứ đều đã khác.

Những cảm xúc trải qua trong lúc làm con người đã thay đổi rõ rệt.

"Ca ca" bé nhỏ bên cạnh đang vẽ lại quá khứ mờ mịt của hắn bằng những màu sắc độc đáo của mình, biến thành một cuộn tranh mới đầy màu sắc.

Đêm mùa đông luôn đến rất sớm, trời đã tối hẳn trước khi đến giờ ăn tối.

Hai huynh đệ đi trên phố dưới ánh đèn sáng trưng bên đường, Thương Cửu Mân vùi cả mặt vào khăn bông, ném một quả pháo nhỏ có thể phát nổ khi chạm đất, nói "Trước mắt ta chỉ nghĩ được mấy trò này, đệ còn biết trò nào không, không còn trò gì nữa thì chúng ta về thôi."

Trên tay đời hai được buộc một quả bóng có thể bay lơ lửng trong không trung, trên đó có in hoa văn dễ thương, hắn vừa đi vừa vẫy, nhìn sợi dây gợn sóng thành nhiều hình thù thú vị.

Thương Cửu Mân nhắc nhở, hắn nhớ tới một trò, vì vậy nghiêm túc nói "Ta muốn chơi khăm."

Thương Cửu Mân nghe xong còn tưởng hai huynh đệ cùng nhau làm chuyện gì đó rất lớn, đôi mắt buồn ngủ lập tức tỉnh táo, rạng rỡ nói "Được! Trước tiên chúng ta ..."

Tuy nhiên, chưa kịp dứt lời thì đã thấy 'đệ đệ' lớn xác của mình giơ tay đẩy mạnh mình về phía sau, thấy mình ngã vào hố tuyết thì co giò bỏ chạy, Thương Cửu Mân sững sờ một lúc mới nhận ra trò chơi khăm của vị "đệ đệ Tẫn Tẫn" này có nghĩa là chơi khăm mình.

Thân là 'bá vương trong nhà', sao có thể để người khác bắt nạt? Còn là 'đệ đệ' mới nhận hôm nay, nếu bị hắn khống chế, sau này làm gì còn uy danh nữa?

Lúc đó Thương Cửu Mân định rút chân ra phản đòn, nhưng đáng buồn thay, đời hai quá ranh ma khi sử dụng pháp chú 'định thân' lên cái chân kẹt trong hố tuyết của mình, nhất thời vừa gấp vừa tức, nhưng không biết làm sao.

May là người phàm trên đời thật dễ thương, có rất nhiều người tốt bụng, sau khi mượn loa hét lên, cuối cùng Thương Cửu Mân cũng nhìn thấy bóng người chầm chậm bước tới, ngồi xổm bên đường nhìn bộ dạng ngượng ngùng, đầy tức giận của mình, tổng kết nói "Ừm, quả nhiên chơi khăm rất thú vị."

"Không." nét mặt Thương Cửu Mân đờ đẫn, cuối cùng cũng bò ra khỏi hố tuyết, phủi phủi tuyết rơi trên người, nói "Người duy nhất thấy thú vị là huynh."

"Chuyện làm bài tập về nhà này, lần sau ai thích thì đi mà làm, Cửu Mân này chịu đủ rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro