Chương 10: Tôi phải lột một lớp da của hắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bạch Lạc Nhân, trò ra ngoài một lát"

Lớp tự học khóa trên, Thầy giáo ngữ văn gọi Bạch Lạc Nhân ra ngoài.

"Tôi không biết trò đối với tôi có ý kiến gì, hay là trò có ý kiến về bài tập về nhà tôi cho. Nếu thực như vậy, trò có thể nói thẳng ra, không cần thiết cùng tôi giỡn như vậy. Vốn dĩ tôi có ấn tượng rất tốt với trò, nhưng việc làm hiện tại của trò, khiến tôi có chút thất vọng."

Bạch Lạc Nhân đột nhiên bị thầy giáo trách mắng, cậu ngẩn người đôi mắt lộ vẻ ngây ngô.

"Trò giải thích cho tôi biết, đây là như thế nào?"

Thầy giáo ngữ văn ném quyển vở về phía Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân mở ra liền thấy, không có một chữ nào bên trong, chỉ còn một tờ viết văn, còn bị người ta xé. Cậu cẩn thận suy nghĩ một chút, bản thân theo lời dặn của thầy viết văn, tuy hành văn bình thường, nhưng cũng không đến mức bị xé rồi bị mắng .

"Trò nộp cho tôi bài tập không có chữ nào là có ý gì?"

"Không có chữ nào?"

Những lời này, làm cho Bạch Lạc Nhân trong nháy mắt dại ra.

Thầy giáo ngữ văn cực kì tức giận, " Đừng giả bộ với tôi, tôi dạy học nhiều năm như vậy, chiêu trò gì tôi chưa thấy qua? Về nhà làm bổ sung bài văn, nhân tiện viết luôn một bản kiểm điểm."

"Không phải ..." Bạch Lạc Nhân hơi lo lắng, "Thầy à, thực sự em có viết, nhưng không biết bị ai xé."

Thầy giáo ngữ văn từ từ quay đầu lại, ánh mắt âm u đánh giá Bạch Lạc Nhân rất lâu, " Ý của trò, là tôi xé của trò!"

"Tiết sau ngữ văn không cần học, ở bên ngoài tự kiểm điểm, chừng nào hiểu rõ rồi mời thôi."

Bạch Lạc Nhân đứng yên tại chổ.

Thầy giáo ngữ văn quay đầu rống một tiếng, "Đừng tưởng tôi dễ bị khi dễ"

.......

Ai khi dễ ai a? Bạch Lạc Nhân âm thầm cắn chặt răng, con mẹ nó nếu để cậu tìm được tên khốn nào xé bài tập văn của cậu, cậu sẽ không để hắn yên, nhất định phải lột da hắn.

Sung Văn một tiệm lẩu lớn của thành phố, ở ngay mặt đường, Cố Hải đang cùng hai người anh em của mình ăn lẩu, hai người này cùng hắn lớn lên, ba đứa từ nhỏ đã lớn lên ở trụ sở lớn trong quân khu, ngưu tâm ngưu, mã tầm mã mười mấy năm.

"Ba cậu mấy ngày nay thực không tìm đến cậu a?"

"Không có."

"Ai u, thời gian này ông ta còn có thể kiềm được tức giận."

Cố Hải khẽ cười một tiếng, bắt đầu đùa nghịch bên trong ly rượu, giọng điệu ôn hòa, "Lão già đó không phải kiềm được tức giận, căng bản ông ta kiềm chế không bằng tớ, tớ nói, ông ta từ sớm đã muốn tớ đi rồi, chính là ngại đuổi mà thôi."

"Tốt xấu cũng là con ruột, không ác độc đến như vậy a?"

Lí Thước đổ cho Cố Hải một ly rượu, ba người cùng cụng, đều uống một hơi cạn sạch.

"Cậu mới biết ông ta ác? Cậu nhớ hay không lúc tớ còn bé cùng ông ta cãi lại, ông ta đã đem tớ cột trên xà nhà cao mà đánh, nếu không có mẹ tớ ở đó, tớ sẽ không sống được đến hôm nay."

Chu Tự Hổ không ngừng gật đầu, "Dù sao tớ liếc nhìn ba cậu một cái cũng có chút sợ."

"Đúng rồi, lần trước cậu nói có người phá hư kế hoạch của cậu, cướp thiết bị, đuổi đến thì không thấy người?"

Nhớ đến chuyện này, Cố Hải liền tức giận đến nghiến răng.

"Tớ tại chợ đồ cũ tìm được hai thiết bị kia, chủ bán dùng chứng minh thư giả tra xét rất phiền phức. Bất quá dù có phiền toái tớ cũng phải tra xét, tớ rất muốn xem xem, là người nào dám cướp đồ vậtcủa tớ."

Lí Thước cười lắc đầu, "Người này thảm."

Chu Tự Hộ một bên thả thịt vào nồi, một bên hướng Cố Hải hỏi, " Tớ nghe nói người phụ nữ kia còn có một đứa con, cậu đã gặp qua chưa?"

"Tốt nhất đừng để tớ thấy mặt"

Lí Thước trêu trọc cười nói, "Cậu không sợ một ngày nào đó cậu ta trèo đầu cưỡi cổ cậu?"

Cố Hải ném ánh mắt lạnh lùng về phía Lí Thước, suýt tý nữa đem những miếng thịt bò béo ngậy nóng hổi trong bát của Lí Thước biến thành lạnh băng.

Chu Tự Hổ vỗ vỗ bả vai Lý Thước, cười hì hì giải hòa, "Được được, đừng nói những chuyện vô dụng này nữa, ăn nhanh lên." 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro