Chương 9: Như vậy còn có thể ăn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Lạc Nhân ghi sơ đồ chỗ ngồi thành 57 phần, phát tận tay từng bạn học. Khi Cố Hải nhận tờ sơ đồ chỗ ngồi, không có đặt lên mặt bàn ngay , mà lẳng lặng nhìn thật lâu.

Chỗ ngồi của hắn là một khoảng trống!

Cố Uy Đình từ nhỏ đã dạy Cố Hải chữ giống như người, nét chữ của một người có thể phản ánh tính cách cùng giáo dưỡng của người đó. Chữ Bạch Lạc Nhân mang hơi thở mạnh mẽ, khí khái. Cùng với cậu hôm qua nói chuyện với hắn, thật khác nhau một trời một vực.

Chẳng lẽ hắn không xứng để cậu liếc nhìn hắn?

Cố Hải nghĩ chút nữa phải đi dò xét một chút.

Tiếng chuông hết tiết vang lên, Cố Hải cầm theo tờ sơ đồ lớp trực tiếp đi đến trước bàn của Bạch Lạc Nhân, hắn ngồi thẳng lên bàn, lẳng lặng mà nhìn Bạch Lạc Nhân.

Bạch Lạc Nhân đang cố gắng giải bài tập, không rảnh ngẩng đầu lên nhìn, cũng chẳng khác nào xem nhẹ, không đem vị thái tử gia này để vào mắt.

Một phút trôi qua, cuối cùng Cố Hải cũng mở miệng

"Chữ viết này là của cậu?"

Bạch Lạc Nhân vẫn đang suy nghĩ bài tập, Cố Hải nói một câu, đã đem mọi suy nghĩ của cậu cắt đứt. Cầm thước kẻ, không biết nên kẻ thêm đường nào. Cuối cùng giận dữ, trực tiếp đem thước gõ một cái lên đầu Cố Hải.

"Có liên quan đến cậu không? Không có việc gì thì đừng làm phiền tôi!"

Lúc này Cố Hải mới nhìn rõ gương mặt Bạch Lạc Nhân, cũng không tệ lắm, rất xứng với chữ viết của cậu, không thuộc dạng soái ca, nhưng vẫn có nét đẹp trai. Nếu nhìn một cách đơn thuần, ngũ quan không xuất sắc, nhưng đem chúng kết hợp với nhau sẽ tạo ra một hương vị đặc biệt.

Bạch Lạc Nhân không biết Cố Hải đang đánh giá hắn, vẫn như cũ cuối người tập trung vào bài tập, đột nhiên, Cố Hải giơ ngón tay chỉ vào bài tập trước mặt cậu nói "Bài này tôi biết cách giải!"

"Cảm ơn, tôi có thể tự làm."

Lực tay rất lớn, nếu không phải da của Cố Hải ngâm đen thì có thể thấy rõ tay hắn bị kẹp đến đỏ cả lên.

"Nhặt thước lên cho tôi."

Bạch Lạc Nhân hướng Cố Hải nói như ra lệnh, Cố Hải chỉ đứng yên ở đó không nhúc nhích.

"Cậu có bị chậm hiểu không hả? Không phải tôi chỉ bảo cậu nhặt thước lên thôi sao? Cậu không thể nhanh một chút à?".

Ánh mắt Cố Hải nhìn Bạch Lạc Nhân như băng tuyết lạnh lẽo ở Bắc Cực, kết quả bị ánh mắt như mặt trời rực rỡ đang chiếu khắp phòng của Bạch Lạc Nhân làm cho băng tuyết cũng phải tan chảy. Không có biện pháp, mỗi người đàn ông đều đối với người mình yêu thích đều có tấm lòng bao dung, ai bảo chữ viết của cậu lại đẹp như vậy.

Thái tử gia của chúng ta, hạ mình xuống đất hướng cây thước nhặt lên, cung kính đưa đến tay Bạch Lạc Nhân.

Chuông vào học vang lên, Cố Hải trở về chỗ ngồi của mình, tiện tay cầm lấy tờ giấy bị xé ra từ bài tập làm văn của Bạch Lạc Nhân, chậm rãi thưởng thức chữ viết của cậu.

Giữa trưa tan học, Vưu Kì thu thập sách vở, quay đầu xuống hỏi Bạch Lạc Nhân "Chúng ta đi ăn cơm đi!"

"Tớ không có học nội trú, tớ phải về nhà ăn cơm."

Bạch Lạc Nhân đi ra cửa lớp, Vưu Kì đuổi theo phía sau

"Hôm nay tớ mời cậu, chúng ta đi ăn cơm ở căn tin!"

Khụ khụ.... Bạch Lạc Nhân gượng chân lại, không ý tứ nói "Cậu mời khách cũng chọn một chỗ thật tốt a. Căn tin trường học, tôi có hận thù gì với cậu à?"

Bất quá so với cơm do Bạch Hán Kì nấu, Bạch Lạc Nhân liền đồng ý chấp nhận.

Dọc đường đi, Vưu Kì luôn giữ hình tượng của một người lãnh khốc, y không thích mặc đồng phục, thích mặc áo kẻ đường carô, với lại y còn thích để mở hai nút áo, lộ ra nửa lồng ngực. Hơn nữa Bạch Lạc Nhân phát hiện, dọc đường đi Vưu Kì luôn mang tai nghe, ai hướng y chào hỏi, y cũng là bộ dạng không nghe thấy.

Nhưng khi Bạch Lạc Nhân nói một câu kích thích y, y liền tạc mao (xù lông). Cho nên Bạch Lạc Nhân luôn luôn nghi ngờ, Vưu Kì có hay không đem tai nghe ghim vào điện thoại?

"Tớ cảm thấy cậu rất lạnh lùng!"

Bạch Lạc Nhân cho là mình nghe nhầm, vị bên cạnh này dọc đường đi một câu cũng không nói trông rất lạnh lùng, lúc này lại mở miệng bảo cậu lạnh lùng?

"Tớ mới thấy cậu lạnh lùng!"

"Tớ là đang giả bộ." Vưu Kì xấu xa cười một cái "Cậu mới là thật, từ trong ra ngoài, làm cho người khác không có biện pháp tiếp cận được cậu."

"Cậu là đang lôi kéo tớ vào sao?"

Vưu Kì không nói gì, y nhìn xung quanh một chút thấy không có người, liền rút ra một tờ khăn giấy lau nước mũi."

Bạch Lạc Nhân nghi ngờ nhìn hắn "Có phải cậu bị viêm mũi không?"

Vưu Kì kinh ngạc nhìn cậu "Như vậy mà cậu cũng nhận ra."

"Như vậy mà tớ còn không nhìn ra, chẳng phải tớ là người mù hay sao!"

Vưu Kì trong mỗi tiết học đều lau nước mũi không dưới năm lần, chỉ cần vừa hết tiết, y liền rời khỏi chỗ ngồi của mình, Bạch Lạc Nhân giương mắt nhìn lên, trong ngăn bàn của y toàn là giấy lau nước mũi. Người không biết còn tưởng tên này đi WC không vứt giấy đã xài vào thùng rác mà đem giữ lại.

Dừng suy nghĩ, càng nghĩ càng cảm thấy buồn nôn, Bạch Lạc Nhân ép buộc bản thân hướng suy nghĩ của mình sang việc khác, nếu không chỉ sợ buổi trưa này cậu nuốt không trôi.

"Cậu có thể ăn hết bao nhiêu đây sao?"

Vưu Kì nhìn bàn ăn chất đầy đồ ăn mà muốn hoa mắt, cảm giác như đang nhìn thấy Võ Tòng. Hai phần cơm, tám cái bánh bao, một đĩa bánh tiêu chiên, ba cái bánh nướng, thêm một phần bánh da và một chén sủi cảo.

Những... thứ này, đều là một mình Bạch Lạc Nhân ăn.

"Thế mà nhiều hả? Tớ còn chưa có ăn no!"

Toàn thân Vưu Kì chảy mồ hôi lạnh, y muốn giảm béo, bởi vì chân y có chút to mặc quần không đẹp, y vẫn luôn hâm mộ Bạch Lạc Nhân, không mập không gầy dáng người rất cân đối, hiện tại nhìn cậu ăn như vậy, y đã chuyển từ hâm mộ sang đố kị.

"Bình thường cậu có hay vận động không?"

Vưu Kì bắt đầu hướng cậu lấy kinh nghiệm.

Bạch Lạc Nhân để thừa lại một miếng cơm, lấy khăn giấy lau miệng nói "Ngoại trừ phải đi bộ đến trường, tớ không có vận động gì, có thể nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi."

"Thật tà môn, vậy cậu ăn nhiều như thế, đồ ăn chạy đâu mất rồi?"

Bạch Lạc Nhân chỉ chỉ dạ dày của minh "Cậu phải nó, tớ đâu có biết!"

Nói xong, nhấc mông rời đi.

Vưu Kì đờ đẫn một lát, trong lòng vô cùng chán nản, mời bữa cơm này, đã đem toàn bộ thẻ ăn dùng hết một lần, hôm nay ngay cả nghĩ đi ăn cơm cũng đừng nghĩ.

"Học trưởng, có thể cho em mượn thẻ dùng cơm của anh được không? Em lúc đi đã quên mang theo!" Người này chớp đôi mắt vô tội, vẻ mặt đáng thương đến mức có thể giết chết người khác.

Vưu Kì dùng hai ngón tay kẹp lấy thẻ dùng cơm của mình, ánh mắt tà ma nhìn người đó

"Cầm lấy, tuỳ tiện dùng đi, thẻ này không cần trả lại."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro