Chương 8: Tên gọi là gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đây là thẻ sinh viên của ban chúng ta, em dựa theo vị trí hiện tại của các bạn rồi viết vào sơ đồ chỗ ngồi, sau khi tan học giao lại cho cô."

Bạch Lạc Nhân im lặng không lên tiếng tiếp lấy, đăng kí cho từng người từng người một.

Nam sinh cạnh Bạch Lạc Nhân từ buổi học đầu tiên ánh mắt cực kì hâm mộ, bây giờ mới là ngày hôm sau khai giảng, chủ nhiệm lớp đã đề cử hắn làm trợ lí, dựa vào cái gì chứ? Kỳ thật Bạch Lạc Nhân đã thành thói quen, mỗi lần đến một lớp mới, cậu đều bị giáo viên lựa chọn chép lại vị trí chỗ ngồi, nguyên nhân chính vì trông cậu thư sinh.

Đương nhiên, khuôn mặt có lực hấp dẫn chẳng thua gì ai ấy, lúc này đang vô cùng chăm chú.

"Cao Siêu, Vương Kiện, Ngụy Trạch Long, Cổ Tân, Phương Tiểu Thi..."

Bạch Lạc Nhân chép lại một đống lên giấy, lúc cầm tới tờ thứ tư bị xếp ngược, cậu ngây ngẩn cả người.

Cố...Khát? Không giống.

Cố...Mẫu? Làm gì có ai tên như vậy!

Cố...Lang? Cũng không phải.

Rối rắm gần một phút đồng hộ, Bạch Lạc Nhân rốt cục tự vỗ vỗ bả vai.

"Hắc, này nên viết tên là gì?"

Một tay cầm thẻ, một tay còn lại đặt ngón trỏ đặt dưới mũi, bộ dáng trầm mặt lạnh lùng thật khốc. Vài giây sau, lại theo thói quen tính cầm khăn tay lau nước mũi, hết thảy vừa xong việc, hỏi ngược lại một câu, "Sao có cảm giác giống chữ kí của minh tinh?"

"Đây chính là điểm chán ghét của loại người này."

Kỳ thật, sau nhiều năm phải ghi chép sơ đồ chỗ ngồi, Bạch Lạc Nhân kiểu gì cũng gặp qua, chữ giun chữ dế cậu đều có thể nhận ra được. Cậu phản cảm nhất chính là loại chữ nghệ thuật tiêu sái này, làm biến đổi hoàn toàn kết cấu con chữ, căn bản không thể phân biệt nổi.

"Cậu có thể qua bên kia hỏi một chút, dù sao trên thẻ có vị trí ngồi của cậu ra, trước đó cậu trực tiếp tìm hắn hỏi chẳng phải xong sao?"

Bình sinh Bạch Lạc Nhân siêu lười phản ứng với người như thế, huênh hoang, quảng cáo rùm beng các lại, đam mê lớn nhất là lấy lòng mọi người.

Cố Hải đang cúi đầu đọc sách, đột nhiên sách dưới tay liền bị người lấy đi.

Bạch Lạc Nhân sắc mặt bình tĩnh lật đến trang đầu tiên, mặt trên có tên họ Cố Hải, chẳng qua vẫn là kiểu kí tên minh tinh tiêu sái đó, dù xem cũng không hiểu.

Giữa tầm mắt sắc bén của Cố Hải, Bạch Lạc Nhân cảm thấy chẳng có vấn đề gì hết đem sách ném trả lại lên bàn Cố Hải, cho dù hắn có tên có họ, nhưng chữ kí không ngoại lệ vẫn là kiểu kí tên minh tinh như thế.

"Cậu muốn làm gì?' Thanh âm trầm thấp ẩn ẩn mang theo cảm giác áp bách.

Bạch Lạc Nhân lúc này mới liếc mắt nhìn Cố Hải, "Đăng kí số thứ tự chỗ ngồi, khai tên họ ra đây."

"Cố Hải."

Bạch Lạc Nhân sửng sốt một lát, thản nhiên dội ngược lại một câu.

"Là người thì viết chữ người."

Cố Hải có vẻ kinh ngạc, loại công kích này tính ra rất mạnh, trừ cha hắn, không ai dám ở trước mặt hắn nói qua. Phần lớn nguyên nhân vì, mười năm trước, hắn vẫn mang thân phận là đứa ăn bám, hiện tại đã hoàn toàn trở thành công dân tự do.

Ngẫu nhiện bị người tổn hại hai cậu, cảm giác cũng mới mẻ lắm.

Này tên là Hải? Bạch Lạc Nhân hận không thể lần nữa bới móc kẽ hở bên trong tờ giấy kia, chữ thế nào mà kêu là "Hải"? Đúng là chả liên quan!

Mang theo vài phần tức giận, Bạch Lạc Nhân nặng nề đem cái tên này viết lên giấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro