Chap 8: Suy đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cựa mình tỉnh giấc, nàng cảm thấy người mình như có ngàn vết thương, đầu đau như búa bổ. Thoáng nhìn thấy vết thương nơi cánh tay vẫn còn rỉ máu, Tố Nguyệt bàng hoàng nhớ lại viễn cảnh ngày hôm qua. Giọt nước mắt lại lăn dài trên đôi mi, nàng ngối bó người lại khóc nức nở. Đây có lẽ là lần đầu tiên Tố Nguyệt khóc nhiều đến vậy.

_ Nàng tỉnh rồi sao? Ngọc Huy tay bưng chén thuốc, mắt nhìn Tố Nguyệt hỏi

_ Mẫu thân, tỷ tỷ của ta đâu?

_ Ta đã cho người đi tìm, nàng đừng lo lắng. Uống thuốc trước đã. Ngọc Huy đưa chén thuốc cho Tố Nguyệt

_ Đa tạ. Xin hỏi tôn danh của chàng? Sao chàng lại cứu ta? Tố Nguyệt đưa tay đỡ lấy chén thuốc, nàng nhẹ nhàng hỏi

_ Ta tên Chu Ngọc Huy, thấy Kim gia nàng gặp nạn không thể trơ mắt làm ngơ được nên đành ra tay tương trợ.

_ Đa tạ công tử. Chỉ có điều vì Kim gia ta mà người đắc tội với Minh Nguyệt vương triều, tên hôn quân đó chắc hẳn sẽ không tha thứ cho người. Tố Nguyệt ánh mắt buồn bã nói

_ Nàng cứ yên tâm tịnh dưỡng, không cần phải lo lắng cho ta. Ngọc Huy mỉm cười trấn an Tố Nguyệt rồi bước ra ngoài cho nàng nghỉ ngơi.

Dường như trong nụ cười của chàng còn chất chứa ẩn ý nào đó mà Tố Nguyệt chẳng biết được. Hơn nữa, gia thế Ngọc Huy thế nào Tố Nguyệt chẳng tận tường, chỉ biết đó là ân nhân đã từng giúp đỡ nàng thôi. Nhưng nhìn cốt cách, phong thái ung dung, tự tại của chàng, Tố Nguyệt biết được đó không phải là kẻ tiểu nhơn. Gối đầu lên tay, tựa vào khung cửa sổ, nàng mơ màng nhìn về phía xa xăm. Giờ này mẫu thân nàng, tỷ tỷ nàng và những người khác đang ở phương nào? Họ có bình an chăng? Và có đang tìm nàng hay chăng?

Lại nói về Chu Ngọc Huy, sau khi rời khỏi phòng của Tố Nguyệt, chàng vội vàng lẻn ra ngoài, vẻ rất thần bí. Ngay lúc đó, Thanh Thanh bắt gặp, thấy lạ, nàng vội vàng đuổi theo phía sau. Cẩn tắc vô ưu, đó chính là phương châm làm việc của Thanh Thanh. Huống hồ giờ đây họ lại là tội phạm của triều đình thì làm sao có thể khinh suất. Hơn nữa, Chu công tử kia cũng chỉ là người mới quen, thân thế ra sao, thù bạn thế nào nàng còn chưa tường tận. Tố Nguyệt thì lại đang bị thương nặng, nàng càng phải cẩn thận hơn trước.

Bám theo sau Ngọc Huy ra đến tận Nam Ô thì Thanh Thanh mất hẳn dấu của chàng. Đang phân vân chẳng biết phải tính đường nào tiếp theo thì nàng bị một lực mạnh đánh ở phía sau khiến náng bất tỉnh. Hắc y nhân vác Thanh Thanh lên vai rồi biến mất dạng trong làn sương mờ ảo của Nam Ô.

_ Công tử, người quá sơ suất. Bạch y nhân xuất hiện, vẻ đạo mạo, phong thái hơn người

_ Người của Hạo Nam đúng là nhanh nhẹn. Ngọc Huy nhếch mép tạo thành một nụ cười bí ẩn. – Ngươi điều tra đến đâu rồi? Thoáng chau mày, chàng lấy lại vẻ điềm đạm thường thấy

_ Đúng như công tử dự đoán, Kim Hồ Điệp quả thực chưa từng gá nghĩa vợ chồng. Nhị vị tiểu thư nhà họ Kim hiện diện đúng ngày vương hậu Minh Nguyệt quốc từ bỏ dương gian. Kim gia trước giờ che giấu thân phận họ rất kĩ, dường như có điều ẩn ý trong đó.

_ Xem ra họ có quan hệ với hoàng tộc Minh Nguyệt. Nếu họ thực sự là nhị vị công nương đã thất lạc thì đất nước này sẽ có những thay đổi lớn. Ngọc Huy chấp tay phía sau, vẻ mặt toát lên sự thích thú vô ngần.

_ Công tử, người định? Hạo Nam ngạc nhiên nhìn Ngọc Huy

_ Hạo Nam cứ tiếp tục điều tra. Ta sẽ làm công việc ta nên làm. Ngọc Huy mỉm cười ẩn ý

Làn sương tan biến dần làm lộ rõ bầu trời xanh biếc đến hữu tình. Nhưng vương quốc này liệu có yên bình như cảnh vật hay chăng? Câu trả lời tức nhiên là không. Suốt mấy năm nay binh đao, lửa loạn khắp nơi; quốc vương thì tham lam, bạo tàn gây chinh chiến nhiễu loạn. Dân khổ, lầm than, nội chiến giữa triều thần thì triền miên. Kẻ giàu chỉ biết vơ vét cho giàu thêm, người nghèo có cố làm lụng thì nghèo vẫn hoàn nghèo. Bao cuộc nổi loạn nhằm giải thoát dân sinh khỏi cảnh lầm than đều thất bại, nhưng ngọn lửa câm hờn vẫn còn ngụt cháy chỉ chờ ngày có người dẫn lửa về thêu rụi thành quách bạo tàn mà thôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro